Lẽ nào không phải sao? Lâm Cẩm Hi không hiểu nhưng trong lòng lại có một dự cảm xấu.
Minh Châu vung tay, ném bình rượu trong tay đi, xoảng một tiếng, bình rượu bạch ngọc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Minh Châu đi đến bên cạnh Tấn Vương, không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Tấn Vương, cười tủm tỉm với hắn: "Vương gia, đều nói một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, bây giờ thê tử cũ của chàng đang bị bôi nhọ như thế này, chàng là phu quân, không thể không làm gì như vậy được!"
Tấn Vương không lên tiếng.
Minh Châu bước lên phía trước, ôm lấy cánh tay Tấn Vương nũng nịu nói: "Vương gia, lẽ nào chàng thật sự nhẫn tâm nhìn ta chịu oan ức hay sao?"
"Vậy nàng muốn như thế nào?" Thân thể Tấn Vương cứng đờ.
"Sỉ nhục thê tử người ta chẳng khác nào giết cha hại mẹ, đương nhiên là..." Minh Châu dừng lại, ghé sát vào tai Tấn Vương, thì thầm với hắn: "Giết hắn ở nơi đông người, để cảnh cáo tất cả những người đàn ông dám ngấp nghé thê tử của chàng."
Tấn Vương: "..."
Tấn Vương không hiểu tại sao nàng có thể nói những điều như vậy mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
"Chàng nói đi, chàng có đồng ý hay không, Vương gia." Minh Châu ôm cổ Tấn Vương nũng nịu.
An Dật Vương ở bên cạnh, Hoàng Đế ở phía trên, Lâm Cẩm Hi đứng ở giữa, sắc mặt tất cả đều tối lại.
Ánh mắt của Tấn Vương thay đổi, như thể vừa được một cơn bão tẩy rửa. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ bé của Minh Châu ra khỏi cổ mình.
"Ta sẽ không giết hắn, hắn là Hoàng Đế của một nước, quan hệ ngoại giao giữa hai nước không phải là trò trẻ con. Nhưng nàng nói đúng, hắn dám nói lời ngông cuồng, xúc phạm tiền Tấn Vương phi như vậy. Quả thật cần phải dạy cho hắn một bài học."
Tấn Vương bước ra khỏi bàn tiệc, đi đến chỗ Lâm Cẩm Hi cách đó năm bước.
"Sở Hoàng, ngươi thật sự không nên bôi nhọ Ngu Quốc phu nhân như thế. Bây giờ ta lấy danh nghĩa là tiền phu quân của Ngu Quốc phu nhân khiêu chiến với ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?"
Lâm Cẩm Hi: "..."
Nhìn khuôn mặt gầy gò kiên quyết của Tấn Vương, Lâm Cẩm Hi cười: "Được thôi! Bản Hoàng từ lâu đã muốn làm bạn với Tấn Vương và cũng muốn biết cái gọi là Chiến Thần Đại Lương rốt cuộc lợi hại như thế nào."
Bữa tiệc chiêu đãi tốt đẹp chuyển đổi bất ngờ. Bây giờ nó đã phát triển đến bước Hoàng Đế của Sở quốc và Tấn Vương của Đại Lương lên đấu võ tại chỗ.
Về phần Minh Châu, người đã khởi xướng, nàng không sợ lời nói của người ta, nàng thẳng thắn liếc nhìn xung quanh, kiêu ngạo ngồi trở lại bên cạnh Hoàng Đế.
"Đó là điều nàng muốn làm sao?" Hoàng Đế cau mày.
Minh Châu lắc đầu: "Thật ra ta muốn bảo Vương gia giết hắn. Nhưng thật đáng tiếc! Vương gia có thể nhịn được, không muốn giết người."
Hoàng Đế: "..."
Hoàng Đế thở dài: "Minh Châu, rất nhiều chuyện thật sự không thể làm theo ý nàng được. Sở Hoàng là tân Đế của Đại Sở, nếu thật sự chết trong bữa tiệc chiêu đãi này thì điều chờ đợi chúng ta là mười mấy vạn quân thiện chiến của Đại Sở sẽ áp sát biên giới."
Minh Châu trừng mắt nhìn hắn: "Liên quan gì đến ta, một Tấn vương và cả ngươi, đều nhát gan vô dụng."
Trong lúc nói chuyện thì Tấn Vương và Lâm Cẩm Hi đã động thủ với nhau ở giữa sân.
Nói thật, Tấn Vương khó chịu với Lâm Cẩm Hi, tại sao Lâm Cẩm Hi lại cũng như thế chứ? Tấn Vương giận Minh Châu đã từng vì Lâm Cẩm Hi mà phản bội hắn, còn Lâm Cẩm Hi cũng tức giận vì Tấn Vương đã có được Minh Châu gần bốn năm.
Hai người vật lộn đấm đá nhau giống như hai con sư tử tranh cướp lãnh thổ và bạn đời vậy.
"Ngài nói ai trong hai người họ sẽ thắng?" Minh Châu chọc chọc cánh tay của Hoàng Đế.
Hoàng Đế do dự: "Nếu là trên chiến trường, hẳn là Tấn Vương nhưng bây giờ là một đấu một giao đấu với nhau, ta cũng nhìn không ra."
"Tấn Vương!" Minh Châu chỉ nghe được nửa câu đầu mà nàng muốn nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!