Chương 88: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 88

Một linh cảm xấu xẹt qua lòng Hoàng Đế: "Vậy thì không biết Hoàng Hậu và Thái Tử của Sở Hoàng là ai?"

"Hoàng Hậu và Thái Tử của bản Hoàng!" Lâm Cẩm Hi chậm rãi đứng lên, hắn mỉm cười nhìn Minh Châu, duỗi hai tay ra với Minh Châu: "Minh Châu, còn không mau qua đây."

Thanh âm này giống như sấm sét, không chỉ có Hoàng Đế, mà hầu như tất cả mọi người có mặt đều bị Lâm Cẩm Hi làm cho sững sờ.

Hoàng Đế cũng đột nhiên đứng dậy, hắn ta nắm lấy cánh tay Minh Châu, bảo vệ Minh Châu sau lưng, nhìn Lâm Cẩm Hi cảnh cáo: "Sở Hoàng, có một số việc không thể nói linh tinh!"

Ở bên dưới vẻ mặt của Tấn Vương và An Dật Vương cũng rất khó coi, nếu không phải trong đầu bọn họ có một chút tỉnh táo cuối cùng, e rằng lúc này hai người bọn họ đã vội vã xông tới.

"Ta có đang nói linh tinh hay không, Lương Hoàng có thể hỏi Ngu Quốc phu nhân đang đứng sau lưng ngươi!" Ánh mắt Lâm Cẩm Hi không rời khỏi Minh Châu: "Minh Châu, ba năm không gặp, nàng có nhớ ta không?"

Mãi cho đến lúc này, ba người Hoàng Đế, Tấn Vương và An Dật Vương đột nhiên phát hiện ra rằng Sở Hoàng trước mặt thật sự có ba phần giống tiểu Tiễn Chi.

Như vậy...

Trong mắt Tấn Vương hiện lên vẻ đau đớn khôn cùng.

Người cha ruột không biết là ai của tiểu Tiễn Chi, chẳng lẽ là tân đế của Đại Sở trước mặt sao?

Minh Châu nhất thời không nhúc nhích, Lâm Cẩm Hi thất vọng thở dài, cũng không ép buộc Minh Châu nữa. Vừa rót một ly rượu nữa, cầm ly rượu rồi đi đến chỗ Tấn Vương: "Bản Hoàng kính Vương gia một ly, ba năm qua ở Đại Sở bản Hoàng gặp rất nhiều nguy hiểm. Chỉ có thể để Minh Châu và Chi Chi ở lại phủ của Vương gia. Còn Vương gia đúng thật không hổ danh là chiến thần của Đại Lương, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của bản Hoàng, bảo vệ Minh Châu và Chi Chi rất tốt."

Nói xong, Lâm Cẩm Hi uống hết rượu trong chén.

Tấn Vương : "..."

Cạch một tiếng, Tấn Vương bóp vỡ ly rượu trong tay.

Ức hiếp người quá đáng!

Ánh mắt hắn bùng lên lửa giận, hắn nhìn Lâm Cẩm Hi với ánh mắt hận thù sâu sắc.

Nếu không phải không đúng thời gian và địa điểm, hắn đã giết chết Lâm Cẩm Hi ngay lập tức.

Về phần triều thần, triều thần cũng bị chuyện của Lâm Cẩm Hi làm cho sững sờ.

Ác! Quá tàn ác.

"Sở Hoàng, loại chuyện liên quan đến thanh danh của phụ nữ như vậy không phải muốn nói gì cũng được. Cả thiên hạ đều biết rằng Ngu Quốc phu nhân đã từng là Vương phi được bản Vương cưới hỏi đàng hoàng. Bản Vương kính trọng ngươi vì ngươi là chủ nhân của thiên hạ Đại Sở nhưng không có nghĩa là có thể nhẫn nhịn để cho ngươi bôi nhọ Ngu Quốc phu nhân như vậy."

Lâm Cẩm Hi: "..."

Nhìn Tấn Vương, Lâm Cẩm Hi đột nhiên bật cười.

Thú vị, rất thú vị. Rõ ràng biết Thi Minh Nguyệt mới là nữ nhân đêm đó, biết Minh Châu lừa gạt hắn nhưng hắn vẫn tự lừa dối mình là vì không thể buông tay Minh Châu sao? Phải nói là Tấn Vương quá thiếu quyết đoán, hắn có hơi thất vọng.

Lâm Cẩm Hi không đôi co với Tấn Vương nữa, hắn lại quay sang nhìn Minh Châu: "Minh Châu, con trai chúng ta đâu, sao không để nó đến gặp phụ thân ruột của nó là ta đây?"

Còn muốn gặp tiểu Tiễn Chi sao? Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, hắn ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Minh Châu ngăn lại.

"Minh Châu." Hoàng Đế ngạc nhiên.

Minh Châu lắc đầu với hắn ta, chậm rãi cúi người xuống, cầm một bình rượu bạch ngọc chứa đầy rượu ở trên bàn lên. Nàng mỉm cười, lả lướt yểu điệu đi tới trước mặt Lâm Cẩm Hi.

Một lần nữa lại cảm nhận được hơi thở của Minh Châu ở cự ly gần, toàn thân Lâm Cẩm Hi bồn chồn, nếu không phải không đúng lúc, hắn sợ mình sẽ lập tức kéo Minh Châu chìm vào ảo mộng đẹp đẽ được dựng lên khi ngày đêm nhớ nhung Minh Châu ở Sở quốc.

"Minh Châu." Nụ cười giả tạo trên mặt hắn nhạt dần.

"Lâm Cẩm Hi." Minh Châu gọi tên hắn: "Ta cuối cùng cũng hiểu, hóa ra ta vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!