Chương 87: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 87

"Mẫu phi." Sau khi được Hoàng Đế thả xuống, tiểu Tiễn Chi chạy nhanh đến bên cạnh Minh Châu.

Lúc mới đầu, nó còn nhớ đến Tấn Vươn nhưng chỉ trong một hai ngày, dưới sự đặc biệt dỗ dành của Hoàng Đế, tiểu Tiễn Chi đã vứt Tấn Vương ra sau gáy. Bây giờ có thể nói nó đã là bá chủ trong cung, hai vị Hoàng tử trước kia dám ra oai trước mặt nó. Nhưng hiện tại khi họ nhìn thấy nó thì hận không thể lập tức quay đầu rời đi, cũng không dám kiêu ngạo như trước đây nữa.

"Đứng sang một bên một bên đừng chặn ánh nắng mặt trời của ta." Minh Châu đẩy tiểu Tiễn Chi ra.

Tiểu Tiễn Chi không hề bực bội, ngoan ngoãn nương theo lực đẩy của Minh Châu, đi vài bước sang một bên.

"Ngài không ở ngự thư phòng xử lý chính sự, sao lại trở về thế?" Minh Châu thản nhiên hỏi Hoàng Đế.

Hoàng Đế ngồi bên cạnh Minh Châu, ôm tiểu Tiễn Chi vào lòng, thở dài: "Mấy ngày nay không có chính sự gì, chuyện lớn duy nhất chính là cuối tháng này, tân đế Đại Sở sẽ đến Đại Lương chúng ta."

Đại Sở sao? Minh Châu sững sờ.

Lâm Cẩm Hi cũng là người nước Yên, cuối tháng… thời điểm thích hợp, cho nên hắn sẽ ở trong sứ đoàn sao?

"Minh Châu, Minh Châu, nàng đang nghĩ gì vậy?" Hoàng Đế gọi Minh Châu.

Minh Châu tỉnh táo lại: "Không có gì?" Nàng đưa tay ra trêu chọc tiểu Tiễn Chi.

Mẫu phi thân thiết với nó, tiểu Tiễn Chi rất vui, cười khúc khích muốn nhào vào vòng tay Minh Châu.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng.

Đại Sở là một đất nước nổi danh ngang với Đại Lương, tân đế đến thăm, toàn bộ Lễ Bộ bận rộn vô cùng, bữa tiệc tiếp đón rất lớn.

Trong bữa tiệc, mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn Tấn Vương.

Kể từ sau sự kiện hưu phu, Tấn Vương chỉ ở trong Tấn Vương phủ, đóng cửa không ra ngoài, cũng không lộ ra bất kỳ suy nghĩ gì. Các đại thần quý tộc không thể hiểu được Tấn Vương có ý tưởng gì, là chấp nhận số phận của mình hay chờ đợi cơ hội để phản kháng?

Mà bây giờ...

Họ vẫn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Điều duy nhất có thể thấy là Tấn Vương đã gầy đi rất nhiều. Trước kia anh tuấn cường tráng, đứng đó sừng sững giống như một ngọn núi. Bây giờ hắn gầy gò mỏng manh, khiến người ta cảm thấy như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn.

Sợ rằng Tấn Vương đã thật sự bị đả kích gục ngã không dậy nổi.

Đây là suy nghĩ của hầu hết các đại thần có mặt.

"Hoàng thúc." Tấn Vương gật đầu với An Dật Vương đi tới.

"Ngươi thật sự không làm gì sao?" An Dật Vương đè tay trái của Tấn Vương đang cầm ly rượu xuống.

Tấn Vương mỉa mai: "Đấy là điều Hoàng thúc muốn có phải không?"

Vẻ mặt An Dật Vương xấu hổ.

"Sao nào, lúc trước là ta, Hoàng thúc cũng không nói gì là vì nghĩ ta dễ đối phó sao? Bây giờ đổi sang Hoàng huynh, Hoàng thúc cảm thấy rất khó khăn, cho nên mới muốn tìm đồng minh phải không?"

An Dật Vương buông tay ra: "Đúng vậy, bản vương có suy nghĩ bẩn thỉu. Nhưng ngươi thật sự cam tâm sao?"

"Nếu ta không cam tâm thì sao? Giết vua à?" Tấn Vương hỏi lại hắn.

An Dật Vương im lặng.

"Bây giờ ta không muốn thảo luận chuyện này với Hoàng thúc, Hoàng thúc tự nhiên đi!" Tấn Vương làm động tác xin mời với An Dật Vương, sau đó không quan tâm đến hắn nữa, ngồi tự uống rượu một mình.

Đúng lúc này...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!