Chương 8: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 8

Hồng Cô đứng sau lưng Quy Công, giơ tay vỗ lên đỉnh đầu Quy Công.

Bên ngoài, lúc Hồng Cô đi ra, trời đã tối mịt.

Rõ ràng thời tiết oi bức, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy lạnh lẽo toàn thân không thể xua đi.

"Ném thi thể trong phòng ra ngoài cho chó ăn." Nàng ấy hướng về phía sau ra lệnh.

"Vâng!" Sau lưng Hồng Cô không có một bóng người, nhưng đột nhiên có người lên tiếng.

Mọi việc đã thành như vậy rồi, nghĩ nhiều thêm cũng chẳng có ích gì. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là lập tức thông báo cho chủ tử và để chủ tử đưa ra quyết định.

Nghĩ tới đây, Hồng Cô đau đầu xoa trán.

Thật sự… Đáng chết!

Tấn vương phủ vốn nên lạnh lùng túc và trang nghiêm trước kia, hôm nay lại được thắp đèn đuốc sáng trưng. Quản gia Minh thúc nhanh chóng ra lệnh cho người hầu đang đợi ở phía sau.

"Tất cả phải cẩn thận cho ta. Cuối cùng Vương gia cũng tìm được một nữ tử có thể gần gũi, các ngươi nên thông minh, đừng mạo phạm đến quý nhân."

Trong phòng Tấn vương, Minh Châu bị Tấn vương nắm chặt bàn tay nhỏ bé không buông. Người đến người đi, hạ nhân tới tới lui lui thêm vào những đồ dùng dành cho nữ nhân trong phòng của Tấn vương.

Đúng là người hầu hầu hạ trong vương phủ, quỷ củ rất nghiêm ngặt. Cho dù rất tò mò về nữ tử Minh Châu có thể làm cho Tấn vương phá lệ, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn linh tinh.

Mặc dù có nhiều người hầu ra ra vào vào, nhưng vẫn rất trật tự.

Vào lúc này, Minh Châu đã có thể thoáng thăm dò được bộ phận nội tình thâm hậu của Tấn vương phủ thông qua tính quy củ rèn luyện của bề ngoài tôi tớ.

Trong vòng chưa đầy một nén hương, phòng ngủ tối tăm lạnh lẽo của Tấn vương đã thay đổi mạnh mẽ, trở nên ấm áp dịu dàng, xa hoa sang trọng.

"Thích không?" Tấn vương trầm giọng hỏi Minh Châu: "Nếu nàng có chỗ nào không hài lòng thì cứ bảo bọn họ thay đổi, từ nay nàng sẽ ở cùng ta."

Có nhiều chỗ nàng không hài lòng lắm, nhưng… bây giờ thì chưa được. Minh Châu biết nếu yêu cầu quá nhiều thì sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của nàng.

Vì vậy, Minh Châu hiếm khi tỏ ra ân cần, hiểu lòng người nói: "Được ở cùng với Vương gia đã là thiên ban đại ân rồi. Ở đây rất tốt, ta rất thích, Vương gia không cần vì ta mà lo lắng những điều này."

"Nàng không cần phải cẩn thận như vậy." Làm sao Tấn vương lại không nhìn ra được nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng khi nghĩ đến thân phận của nàng, thì hắn hiểu được sự lúng túng của nàng. Trong giây lát, hắn càng thấy thương Minh Châu hơn.

"Sau này Tấn vương phủ chính là nhà của nàng, nàng là nữ chủ nhân ở đây, nàng muốn làm gì cũng được." Tấn vương cam đoan với Minh Châu.

Nghĩ đến điều gì đó, lỗ tai của hắn đỏ bừng, hơi xấu hổ: "Thân phận của nàng hơi phiền phức, nên ta không thể lập tức sắc phong cho nàng vị trí Tấn vương phi. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ phong cho nàng làm thiếp trước. Khi nàng mang thai, ta có thể thỉnh chỉ phong nàng làm Tấn vương phi với lý do đã có công thai nghén người nối dõi."

Có thai! Ánh mắt Minh Châu tối sầm lại.

Nàng vô thức đặt tay lên bụng mình.

Nàng đang mang thai rồi! Nhưng… Tối nay không phải thời điểm thích hợp để nói ra điều đó.

Hai mắt Minh Châu rưng rưng, cảm động nhìn Tấn vương: "Vương gia, ngài đối với ta thật tốt."

Nàng nhào vào trong lòng Tấn vương.

Tấn vương lại ôm Minh Châu vào lòng, dường như khoảng trống trong lòng đã được lấp đầy, hắn thoải mái thở dài: "Có thể gặp được nàng mới là may mắn của ta."

Có những lời bây giờ nói thì rất mất hứng, nhưng… Minh Châu ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt của mình. Ngại ngùng nhìn Tấn vương, ngập ngừng hỏi: "Vương gia, các tỷ tỷ khác trong phủ."

Tấn vương bất đắc dĩ: "Chắc hẳn nàng đã nghe qua lời đồn bổn vương không gần nữ sắc!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!