Khuôn mặt hại nước hại dân, những nam nhân này rất dễ dàng bị nàng mê hoặc.
Hồng Cô muốn nghiêm túc từ chối Tấn vương để cho hắn đừng mơ mộng nữa. Nhưng… Nhìn dáng vẻ không giận tự uy của Tấn vương, lại nghĩ đến miêu tả tính tình chân thật của Tấn vương trong tình báo, nàng ấy nuốt xuống lời từ chối.
"Đương nhiên ngài có thể mang Minh Châu đi, nhưng… Minh Châu là cô nương chúng ta đã bồi dưỡng nhiều năm, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên ta có thể nói riêng vài lời với Minh Châu không?"
Tấn vương nhìn Minh Châu hỏi ý của nàng, Minh Châu gật đầu.
Hồng Cô dẫn Minh Châu sang phòng bên cạnh, Thôi Văn Đạo đi tới bên cạnh Tấn vương, nhìn Tấn vương với vẻ thích thú: "Vương gia, ngài xác nhận chưa? Là cô nương này sao?"
Tấn vương không nhịn được mỉm cười: "Là nàng ấy, ta không hề bài xích nàng ấy. Sau khi ôm một lần thì chỉ muốn ôm nàng ấy vào trong lòng không bao giờ buông ra."
Thôi Văn Đạo đau răng liếc nhìn hắn.
Cô nương có dung mạo như vậy, đừng nói đến Tấn vương, chỉ sợ rằng tất cả nam nhân khắp thiên hạ sau khi ôm một lần thì đều sẽ nghiện!
"Vậy ngài đã xác nhận chuyện đêm đó với nàng ấy chưa?"
Đêm đó…
Sắc mặt Tấn vương khó coi: "Nàng ấy không nhớ rõ, ta đã nói rằng cô nương đêm đó chắc chắn cũng bị trúng thuốc. Chỉ sợ thuốc kia so với loại thuốc trong cung của ta còn mạnh hơn."
Hắn lo lắng: "Không biết có ảnh hưởng đến sức khoẻ của nàng ấy không."
"Việc này ngài không cần phải lo lắng." Thôi Văn Đạo cực kỳ tự tin: "Y thuật của thuộc hạ vẫn ổn, sau khi trở về vương phủ, ta có thể bắt mạch chăm sóc thân thể miễn phí cho cô nương."
…
Lúc này, phòng bên cạnh.
Minh Châu khiêu khích nhìn Hồng Cô.
Lão nữ nhân, nàng ấy cho rằng nàng ấy có thể khiến cho nàng chấp nhận số phận sao?
Nhìn đi! Chỉ cần cho nàng một cơ hội, thì sẽ có rất nhiều nam nhân phải lòng nàng, không phải ngay cả Tấn vương đương triều cũng không tránh khỏi việc bị nàng mê hoặc sao?
"Ngươi muốn nói gì?" Minh Châu thờ ơ hỏi nàng ấy.
Hồng Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Minh Châu: "Cô nương, người có biết người đang làm gì không?"
"Đương nhiên ta biết." Minh Châu chăm chú nhìn nàng, đôi mắt bùng cháy ngọn lửa tham lam: "Ta muốn Tấn vương yêu ta, ta muốn làm Tấn vương phi."
"Tấn vương phi?" Hồng Cô mỉa mai nhìn Minh Châu: "Cô nương, người còn nhớ rõ thân phận của mình chứ? Người là Hoa Nương, Đại Lương từ lúc kiến quốc mấy trăm năm nay, người đã bao giờ nghe thấy việc hoàng tộc cưới một nữ tử thanh lâu làm chính thê chưa?"
"Vậy thì sao?" Minh Châu không quan tâm đến những điều này: "Trước đây không có không có nghĩa là sau này không có, trước đây không có bởi vì đó không phải là ta. Hồng Cô, không có một nam nhân nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc của ta. Ta chắc chắn sẽ trở thành Tấn vương phi, sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương."
Lời nói của Minh Châu cực kỳ kiên định, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không thể tả của nàng, lại càng xinh đẹp khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hồng Cô sững sờ nhìn nàng.
Nàng không thông minh, nàng tham lam, nàng độc ác.
Nhưng phải thừa nhận rằng, nàng thật sự quá mức xinh đẹp, đó là vẻ đẹp có thể thiêu đốt tất cả và đồng hoá tất cả.
Dưới vẻ đẹp của nàng, mọi đạo đức, mọi quy tắc xử sự dường như tan thành hư vô để nhường đường cho nàng.
Vào lúc này, Hồng Cô tin tưởng, không hiểu sao nàng ấy tin tưởng rằng nàng có thể thành công.
Không, không đúng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!