"Tất nhiên rồi!" Giọng nói của Minh Châu vừa quyến rũ vừa mê người: "Chiến thần của Đại Lương đã đánh bại năm vạn quân của địch bằng một vạn quân nửa năm trước. Mọi người nói rằng ngài là điều kỳ diệu của nhân gian! Ngài chính là chiến thần được mọi người xem là truyền thuyết! Trong số chúng ta, những cô nương ở Hoa Lâu không biết khổ, ngài là người mà chúng ta ngưỡng mộ nhất!"
Không phải Tấn vương chưa từng được người khác khen ngợi, ngược lại, hầu như ai quen biết hắn đều không khỏi khen ngợi và ngưỡng mộ mỗi khi nhìn thấy hắn. Nhưng hắn không hề có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn vô cùng chán ghét kiểu khen ngợi dối trá này.
Nhưng hôm nay lại khác, hắn nhận ra được nàng không thật lòng, nhưng vì thân phận của hắn, người nàng khen ngợi không phải là Tấn vương này mà là thân phận Tấn vương. Nhưng khi thấy giọng điệu nũng nịu xen lẫn thờ ơ của nàng, trái tim hắn như bị một cái móc câu móc vào, quấn quít mang theo sự quyến rũ đặc trưng của nàng.
"Ngươi tên Minh Châu?" Tấn vương ôm Minh Châu, nhẹ giọng hỏi nàng.
Minh Châu gật đầu, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt trước ngực Tấn vương.
Dụ dỗ hắn?
Tấn vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng điệu hơi nghiêm khắc: "Đừng nghịch ngợm."
Hắn hung dữ với nàng! Minh Châu tủi thân, chân mày nàng nhíu lại, đôi mắt long lanh trừng hắn.
Tấn vương thở dài, hít sâu một hơi, rồi dùng bàn tay to lớn ngập ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.
"Ngươi làm gì vào đêm đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi vào hai tháng trước?" Sau khi xác nhận tiếp xúc thân thể, vẫn còn phải hỏi rõ ràng tình huống cụ thể của đêm đó.
"Ta…" Minh Châu buông tay ra, nghi hoặc nhìn hắn.
Sao lại hỏi vấn đề này?
Tấn vương ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó hắn chợt nhận ra lúc đầu khi Minh Châu bước vào hình như nàng không nhận ra hắn. Hắn không nhớ rõ đêm đó là vì thuốc, nhưng Minh Châu không nhớ rõ, hoặc là nữ nhân đêm đó không phải nàng, hoặc là đêm đó ý thức của nàng cũng không rõ giống hắn.
"Ngươi thật sự không nhớ gì sao?" Tấn vương dò hỏi.
Minh Châu ấm ức nhìn hắn: "Người ta đúng là không nhớ rõ mà! Ta không còn ký ức đêm đó, ta chỉ biết trong các xảy ra chuyện, khiến cho ta và một hoa khôi khác bị phá hỏng đấu giá đêm đầu tiên. Sau đó…" Minh Châu cau mày, cố gắng nhớ lại: "Sau đó ta không biết gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau." Đương nhiên sau khi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của Lâm Cẩm Hi, việc này không cần nói cho Tấn vương biết.
Tấn vương thở dài.
Quả nhiên, nàng quả nhiên giống hắn. Nhưng so với hắn thì nghiêm trọng hơn, đúng là nàng mê sảng đến mức không nhớ gì cả.
Không đúng, vậy thì nàng rời đi như thế nào.
Nhưng… Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chi tiết vụn vặt như vậy.
Tấn vương vụng về ôm Minh Châu vào trong lòng, nuốt nước miếng, giọng nói hơi căng thẳng: "Đêm đó, ta bị trúng thuốc rồi gặp ngươi trong hẻm tối bên ngoài Cẩm Tâm Các. Sau đó, ta và ngươi có một đêm, nhưng lúc đó ý thức của ta mơ hồ nên không nhớ rõ tướng mạo của ngươi." Bằng không, nếu hắn chỉ nhớ một chút thì cũng không quá hai tháng mới đi tìm nàng.
Dù sao, nàng thực sự rất xinh đẹp.
Hắn đang nói gì vậy?
Minh Châu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đầu óc điên cuồng chuyển động.
"Hai tháng nay, ngươi có tiếp khách qua đường không?" Đây là vấn đề hiện tại hắn muốn hỏi nhất.
Không phải hắn ghét bỏ nàng, chỉ là hôm nay sau khi tiếp xúc với nàng trong thời gian ngắn, hắn vô thức cảm thấy cực kỳ để ý đến vấn đề này. Hắn bỗng cảm thấy, nàng là của hắn, những nam nhân khác không thể chạm vào.
Giọng nói Minh Châu chán nản: "Không tiếp khách qua đường."
Vậy à! Khóe miệng của Tấn vương điên cuồng nhếch lên.
"Vậy hôm nay ngươi theo ta về Tấn vương phủ đi! Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Vậy là đêm đó, Tấn vương đã ngủ với cô nương trong các bọn họ, còn có thể là hoa khôi. Sau đó, hắn cho rằng người kia chính là nàng.
Rốt cuộc Minh Châu cũng sắp xếp xong manh mối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!