Trong ngự thư phòng, Hoàng Đế lấy ra một thánh chỉ trống ra hiệu cho Tấn vương mài mực.
Sau khi chấm mực, Hoàng Đế vừa viết lên thánh chỉ vừa hỏi: "Suy nghĩ kỹ chưa, không hối hận chứ?" Hắn ta hỏi lại Tấn Vương.
Lông mày Tấn Vương khẽ nhíu lại, nghĩ đến con trai mình vừa thơm vừa mềm, cả người hạnh phúc như sắp bay lên trời, làm gì hắn có suy nghĩ hối hận!
"Không hối hận."
Đưa thánh chỉ đã viết xong cho Tấn Vương, Hoàng Đế lại nói, "Vậy được, hôm nay trẫm sẽ ban cho ngươi thêm một ân điển. Ta sẽ tham dự bữa tiệc ba ngày của tiểu thế tử, để chống lưng cho ngươi và Tấn Vương phi."
Tấn Vương cả kinh nhưng sau đó lại là bất ngờ, hắn vui vẻ cảm ơn: "Đa tạ hoàng huynh."
"Ừm!" Hoàng Đế khẽ đáp rồi đi vào thay quần áo.
Những triều thần đó phản ứng rất mạnh với việc Tấn Vương lập thế tử nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là họ không bỏ được miếng bánh ngon ngọt Tấn Vương này. Luôn có một số người tự cho mình thông minh vẫn đang nghĩ đến việc khiến Minh Châu nhường vị trí! Cho nên nếu hôm nay Hoàng Đế đứng ra cho Minh Châu thể diện thì những người đứng ngồi không yên cũng có thể dừng lại một lúc.
Minh Châu chúng ta có Tấn Vương thế tử, còn có sự tin tưởng của Hoàng Đế, địa vị Tấn Vương phi rất ổn định, mặc kệ ngươi có bao nhiêu ý tưởng, tốt nhất là thu hết lại.
Tấn Vương phủ, hôm nay là tiệc tắm ba ngày của Tấn Vương thế tử, tổ chức vừa hoành tráng vừa long trọng.
Hỉ bà bế tiểu thế tử nói những lời hay ý đẹp, nhưng những mệnh phụ đến tham gia đều không cười nổi.
"Công công vừa tuyên chỉ nói có thật không? Bệ hạ thật sự lập con của Tấn Vương phi làm Tấn Vương thế tử sao?"
"Thánh chỉ đã đến rồi, đây còn có thể giả à."
"Nhưng bệ hạ cũng quá, quá không để ý gì rồi! Đứa bé sinh ra từ một người phụ nữ như vậy, ai biết huyết thống bẩn thỉu như nào! Làm sao lại lập làm thế tử chứ?
"Được rồi, ngươi nói ít đi một chút, thánh chỉ đã được ban xuống, cho dù ngươi xem thường đối phương. Bây giờ người ta đã là Cao Nhất phẩm Vương phi, còn có một chỗ dựa chắc chắn trong tay là Tấn Vương thế tử. Cao quý hơn ta và ngươi."
"Chao ôi! Hoang đường, vô cùng hoang đường!"
Các mệnh phụ thì thầm ở đây còn trong bình phong Minh Châu đang buồn chán ở phía sau hỉ bà.
"Bọn họ đang nói cái gì vậy?" Minh Châu hỏi nha hoàn đang đợi bên cạnh.
"Bọn họ đều đang ngưỡng mộ Vương phi!" Nha hoàn là người có nội lực, tai thính mắt tinh, tất nhiên nghe thấy sự nóng nảy của những người bên dưới.
Mặc dù những lời này nghe không lọt tai nhưng không phải suy nghĩ trong lòng chỉ là sự ghen tị, ngưỡng mộ Vương phi của họ sao?
Minh Châu rất hài lòng, nếu không phải vì nàng vẫn còn quá yếu để ra gió, nàng đã muốn ra ngoài tự mình nghe xem bọn họ đang nói gì.
Mặc dù các mệnh phụ biết rằng hôm nay không thể gặp được Tấn Vương phi nhưng vẫn mang một tia hy vọng, muốn gặp Hoa Nương đã mê hoặc Tấn Vương điên đảo tâm hồn. Muốn xem rốt cuộc ả đẹp tuyệt trần như thế nào mà khiến Tấn Vương thông minh tài trí cũng trở thành một kẻ ngu muội.
Nhưng... Cho đến khi kết thúc tiệc tắm ba ngày, Tấn Vương phi vẫn không ra ngoài.
Tất cả mọi người đều thất vọng.
Ở bên đây các mệnh phụ xoắn xuýt với chuyện này nhưng phía bên khách nam thì khác.
Không gì khác bởi vì Hoàng Đế cũng đến. Trong tiệc tắm ba ngày của Tấn Vương thế tử, Hoàng Đế đích thân đến tham dự và ngồi phía trên cùng với An Dật Vương.
Hoàng Đế đến cổ vũ, mọi người đều im như thóc.
"Hoàng thúc không ở trong phòng lễ phật, thế mà cũng đến tham gia tiệc tắm ba ngày của tiểu thế tử."
"Bệ hạ cứ nói đùa, bệ hạ là vua của một nước bận trăm công nghìn việc còn có thời gian tham gia. Thần chỉ là một Vương gia nhàn rỗi, làm sao có thể dựa bối phận của mình để mặc kệ?"
"Ồ!" Nụ cười của Hoàng Đế thật khó hiểu, "Hoàng thúc đã sống trong Tấn Vương phủ bảy tháng rồi! Khi nào thì chuyển đi vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!