Chương 4: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 4

Minh Châu không vui trừng mắt nhìn nàng ấy, ngang ngược muốn đẩy nàng ấy ra: "Tránh ra!"

Đương nhiên Hồng Cô không thể tránh ra, tuy rằng tính tình của Minh Châu không tốt, con người lại không thông minh và tham lam. Nhưng nàng quá mức xinh đẹp, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười mỉm dường như đã mang theo tất cả xuân sắc trên thế gian này. Nếu không nàng đã không khiến vị chủ tử lần đầu tiên tới các đã nhanh chóng rơi vào tay giặc chỉ bằng một cái liếc mắt.

Hiện tại, ở trong phòng phía sau lưng nàng ấy là Tấn vương của Đại Lương, quyền quý đỉnh cao.

Hồng Cô không tin Minh Châu chỉ đến đây để dạo chơi.

Chỉ sợ lòng tham của nàng lại dâng lên, muốn quyến rũ Tấn vương nhảy qua Long môn.

"Cô nương, ở đây không có gì thú vị, chúng ta trở về được không? Trước khi đi, chủ tử có để lại quà cho người, ta đi lấy cho người nhé?"

Minh Châu thờ ơ nhìn nàng ấy, không để nàng vào mắt, hôm nay nàng nhất định phải nhìn thấy quý nhân trong Thanh Trúc Lâu.

"Được! Ngươi đi lấy cho ta đi, ta ở đây chờ ngươi."

"Vậy thì không được." Hồng Cô từ chối.

"Hả?" Minh Châu bất mãn nhìn nàng ấy.

"Ý ta là, môi trường ở đây quá lạnh lẽo không có nhân khí, sao ta có thể để cô nương một mình ở lại Thanh Trúc Lâu được? Ở đây không an toàn."

Lúc nào cũng như vậy, lão nữ nhân này liên tục ngăn cản nàng leo lên.

Minh Châu tức giận rút trâm ngọc trên đầu ra, đâm vào cánh tay của Hồng Cô, bất ngờ bị tấn công nên Hồng Cô theo phản xạ rụt tay lại.

Minh Châu đắc ý liếc nhìn nàng ấy, rồi chạy đến cửa phòng nơi Tấn vương đang ngồi.

Trước khi nàng ấy kịp ngăn cản, Hồng Cô nín hơi thở lại cổ họng.

Đừng!

Nhưng nàng ấy chưa kịp kêu lên lời này, Minh Châu đã gõ cửa.

Trong phòng, Thôi Văn Đạo nghi ngờ: "Nhanh như vậy mà đã quay lại rồi sao?"

Y bước tới mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Hồng Cô, không ngờ lại nhìn thấy một thiếu nữ. Một thiếu nữ trong sáng như sen, bông hoa hồng trong những ngày xuân, ôm vô số bông hoa tươi đẹp.

"Ngươi…" Thôi Văn Đạo choáng váng đến mức không thể phục hồi tinh thần, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Ta là hoa khôi của Cẩm Tâm Các, nghe nói có quý nhân tới Thanh Trúc Lâu nên ta đặc biệt tới đây hầu hạ." Giọng nói của Minh Châu mềm mại, thẹn thùng.

Hoá ra, đây chính là hoa khôi! Lúc này, trong đầu của Thôi Văn Đạo chỉ có những lời này.

Phía sau Minh Châu, khuôn mặt Hồng Cô tràn ngập vẻ tức giận, nhưng đây là thịt trên đầu quả tim của chủ tử, nàng ấy không thể nổi giận. Nàng ấy phải kính trọng, thậm chí hiện tại… Nàng còn phải đi theo nàng ấy để ngăn cản Tấn vương thật sự yêu thích nàng ấy.

Minh Châu bước nhẹ vào trong phòng, Hồng Cô đi theo phía sau Minh Châu.

Thôi Văn Đạo có khả năng quan sát và nhận biết biểu cảm vô cùng tốt, y nhận thấy Hồng Cô có điều gì đó không ổn, nhưng… Lúc này, y không có thời gian để quan tâm đến Hồng Cô, y nhìn về phía Tấn vương.

Khi Minh Châu bước vào, Tấn vương ngẩng đầu lên.

"Bái kiến quý nhân!" Minh Châu chậm rãi hành lễ, cần cổ thon dài trắng nõn đã lọt vào tầm mắt Tấn vương.

Trong phút chốc, thân thể Tấn vương cứng đờ, hắn cảm thấy một cảm giác hoảng loạn hiếm thấy, tầm mắt cụp xuống, không dám nhìn lung tung.

"Vương gia!" Tấn vương im lặng hồi lâu, Thôi Văn Đạo chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

Sau khi định thần lại, Tấn vương nghi ngờ nhìn Thôi Văn Đạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!