Nàng vuốt tóc quyến rũ, nghiêng đầu ngây thơ nhìn gã: "Ngươi phải giữ lời đấy!"
Quy Công liều mạng gật đầu.
Minh Châu đưa ngón tay về phía trước như muốn chạm vào gã, hơi thở của Quy Công trở nên gấp gáp. Nhưng khi khoảng cách chưa đến một cánh tay, Minh Châu đột nhiên dừng lại. Nàng xoay người, hái một bông hoa từ trong chiếc bình bên cạnh, nhẹ nhàng ngậm vào miệng.
"…"
Hoa tươi, mỹ nhân, nụ cười quyến rũ, Hoặc Dương Thành, mê hạ Thái*.
*Hoặc Dương Thành, mê hạ Thái: Truyền thuyết kể rằng ở Dương Thành có một người phụ nữ xinh đẹp, có một người đàn ông theo đuổi cô bằng tình yêu đích thực và thời gian. Cuối cùng, sau khi người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào, người đàn ông đó đã trở thành tu sĩ.
Sắc mặt Quy Công ửng hồng.
Nhẹ nhàng ném bông hoa đang ngâm trong miệng lên người Quy Công, Minh Châu nũng nịu phàn nàn: "Ta đã cười với ngươi rồi, ngươi mau nói cho ta biết lão nữ nhân kia đi ra ngoài làm gì?"
Một lúc lâu, Quy Công mới phục hồi tinh thần.
Gã cẩn thận cầm bông hoa lên, tựa như đang ôm một giấc mộng đẹp đẽ, "Hồng Cô đại nhân đi đến Thanh Trúc Lâu, có khách quý muốn gặp quản sự trong các."
Thanh Trúc Lâu!
Minh Châu như có điều suy nghĩ.
Cẩm Tâm Các là Hoa Lâu lớn nhất Đại Lương Đô Thành, mỗi ngày đều có thể kiếm được rất nhiều tiền. Với khả năng kiếm tiền khủng lồ như vậy, người đứng sau nó chắc chắn cũng là một người có năng lực vô cùng lớn. Sân Cẩm Tâm Các thường tiếp khách cũng được chia thành ba bảy loại, và Thanh Trúc Lâu chính là sự tồn tại cao cấp nhất, không phải vương hầu tướng quân thì sẽ không tiếp đãi.
Có thể vào Thanh Trúc Lâu, mà còn được Hồng Cô quan tâm đến vậy thì e rằng lai lịch của người này không nhỏ!
Hừ! Rõ ràng hai tháng trước là ngày lành tháng tốt để rời khỏi các, nhưng lại bị Lâm Cẩm Hi phá hỏng, không hiểu sao nàng hôn mê cả đêm thì không nói, sau đó hắn còn rút thẻ bài của nàng xuống.
Thật đáng ghét! Đừng nghĩ rằng nàng sẽ đầu hàng.
Nữ tử Hoa Lâu thì sao chứ? Nàng muốn làm một người trên nhiều người.
Mặc dù Lâm Cẩm Hi đối với nàng rất tốt, nhưng hắn chỉ là một ông chủ Hoa Lâu, có giàu đến đâu thì cũng chỉ là một thương nhân, còn là một thương nhân hèn mọn kinh doanh Hoa Lâu.
Với dung mạo xinh đẹp của nàng, hẳn là xứng đáng làm quý nhân trong cung, sao nàng có thể tiếp tục lãng phí thời gian dây dưa với Lâm Cẩm Hi chứ?
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể nắm bắt cơ hội một lần nữa.
Thanh Trúc Lâu.
Vẻ mặt Hồng Cô cung kính nhìn Tấn vương: "Không biết Vương gia đến đây vì chuyện gì?"
Theo như hiểu biết của nàng ấy, vị Tấn vương đương triều nổi danh không gần nữ sắc!
Sao hắn có thể đến loại địa phương này của bọn họ? Đặc biệt là mới vừa đến, đã muốn lập tức tìm người thể hiện biểu lộ thân phận.
Gần đây chủ tử ra ngoài giải quyết chuyện quan trọng, nên việc gây sự với những người quyền quý này thật sự không thích hợp.
Tấn vương ngồi ở vị trí chủ vị yên lặng uống trà, ngược lại Thôi Văn Đạo tiến lên lên tiếng thay Tấn vương: "Vương gia của chúng ta nhìn trúng một cô nương trong hoa lâu của ngươi."
Trong lòng Hồng Cô căng thẳng: "Xin cho ta biết tên, nếu thích hợp thì Hồng Cô có thể làm chủ tặng người cho Vương gia."
Thôi Văn Đạo xấu hổ ngượng ngùng sờ mũi, nếu mà biết tên thì tốt rồi, cũng bởi vì không biết tên nên mới khó khăn như này!
"Không biết tên, chỉ biết rằng cô nương kia là hoa khôi của hai tháng trước."
Tim Hồng Cô đập thình thịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!