Chương 28: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 28

Trước kia nàng ở Cẩm Tâm Các cũng không phải không thể đi ra ngoài. Nhưng do thân phận thấp kém, đi ra ngoài nếu gặp chuyện gì, thì cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Cho nên để tránh những chuyện rắc rối này, Minh Châu vẫn luôn ở Cẩm Tâm Các, rất ít khi đi ra ngoài, có đi ra ngoài thì đi cũng vội vã mà về cũng vội vã.

Không thú vị!

Hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng ung dung dạo phố Lương Đô như thế.

Thân phận cao cao tại thượng của Tấn Vương phi cho nàng sức mạnh, thậm chí cả cảnh vui vẻ thông thường như vậy cũng mang đến cảm giác khác biệt.

Lúc đi ngang qua một quán trà, Minh Châu đột nhiên bị một tiểu đồng khoảng chừng mười tuổi ngăn lại.

"Vị này... phu nhân." Tiểu đồng nhìn Minh Châu chải tóc, ngập ngừng: "Có người mời người lên trên ngồi một chút."

Không gian trong quán trà yên tĩnh thanh bình, tiểu đồng dẫn Minh Châu đi tới phòng riêng. Trong phòng cửa sổ được mở ra, từ cửa sổ nhìn xuống là đối diện với đường phố nơi Minh Châu đi ngang qua.

"Tấn Vương phi." Nam nhân đứng ở trước cửa sổ xoay người lại.

Tao nhã, lịch sự, phong độ ngời ngời, vượt ra ngoài thế tục mang theo tiên khí. Đó không phải An Dật vương thì là ai đây?

"An Dật Vương?" Minh Châu nhíu mày, sao lại là y.

Vì sao y phải tìm mình?

An Dật Vương mỉm cười, đưa tay ra hiệu với Minh Châu: "Ngồi đi!"

Chuyện gì đến thì cũng đã đến, Minh Châu nghe theo ngồi đối diện y. Dù sao lúc nàng đi ra ngoài dẫn theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn có thể sợ hắn sao? Thật sự nàng muốn xem thử, Vương gia kỳ lạ này rốt cuộc muốn làm gì?

"Tuy rằng ngươi là hoàng thúc, là trưởng bối, nhưng chúng ta cô nam quả nữ, ở chung một phòng dễ bị hiểu lầm, nói cũng không dễ nghe!"

"Tấn Vương phi để ý những việc này sao?" An Dật Vương nghe lời nói đầy ẩn ý của Minh Châu cũng không tức giận. Ánh mắt y bao dung nhìn Minh Châu, giống như đang nhìn một tiểu cô nương đang cố tình gây sự: "Nàng cũng nói ta là trưởng bối. Thấy vãn bối một mình đi ra ngoài, nói thế nào thì trưởng bối cũng nên quan tâm một chút!"

"Hóa ra Vương gia ngài là một người nhiệt tình như vậy, Minh Châu hiểu rồi." Minh Châu chỉ cảm thấy y đang nói láo. Cứ như thể nàng chưa từng nghe Tấn Vương mô tả về y vậy?

Người lạnh lùng từ miệng Tấn Vương sẽ chủ động quan tâm một nữ quyến không có quan hệ thân thích sao? Gạt người cũng không xem lại cẩn thận.

"Vương gia thấy ta ở bên dưới mới chủ động cho người mời ta lên sao?"

Minh Châu tự rót một chén trà, rồi từ từ cởi bỏ khăn che mặt.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp một lần nữa xuất hiện trước mặt khiến trái tim y sục sôi, bàn tay An Dật Vương đột nhiên dùng sức nắm chặt.

"Đúng vậy!" Ánh mắt An Dật Vương đỏ rực: "Tấn Vương phi giống như một vật phát sáng, cho dù ngươi che khuôn mặt, nhưng chỉ cần nam nhân nào gặp qua ngươi, vẫn có thể nhận ra ngươi trong hàng ngàn người."

Minh Châu: "..."

Bàn tay nhỏ bé của Minh Châu bất giác run lên, đặt chén trà trong tay ở trên bàn, ánh mắt Minh Châu phức tạp.

Là ảo giác của nàng sao? Hắn đang cố ý trêu chọc nàng.

Nhưng…

Có lẽ những việc khác nàng không giỏi, nhưng chuyện tình yêu nam nữ này, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng sợ.

Nghĩ như vậy, đột nhiên Minh Châu nở nụ cười. Vẻ đẹp rực rỡ mang theo ma lực khiến người ta sa ngã: "Thì ra Vương gia ngài đánh giá ta cao như vậy!" Nàng cố ý hạ giọng, giống như đêm khuya yên tĩnh, một nam một nữ đang thì thầm với nhau.

Trái tim bình tĩnh của An Dật Vương giống như bị ném trúng một hòn đá. Thế là sóng nước lăn tăn lan rộng từng vòng. Lần này, cho dù y niệm tâm kinh một đêm chỉ sợ cũng không kìm chế được.

"Đúng vậy!" An Dật vương si mê nhìn nàng: "Gặp Tấn Vương phi, bản vương mới biết cái gì gọi là tuyệt sắc nhân gian."

Đang khen nàng! Minh Châu đắc ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!