Khách viện, An Dật Vương đang sao chép kinh Phật, hạ nhân hầu hạ đi vào thông báo Tấn Vương dẫn Tấn Vương phi cầu kiến.
Thuộc hạ An Dật Vương vô thức run lên, một giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành, tờ kinh Phật sắp viết xong đã phải bỏ đi.
An Dật Vương thở một hơi dài xoa dịu trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, ấm áp nói: "Để bọn họ vào đi!"
"Hoàng thúc." Tấn Vương dắt theo Minh Châu hành lễ với An Dật Vương.
An Dật Vương kìm chế tình cảm, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Minh Châu, rồi nhìn Tấn Vương: "Ừm!" Y gật đầu, ra hiệu Tấn Vương và Minh Châu không cần đa lễ.
Nhưng không ai chú ý đến động tác tay trái An Dật Vương gảy tràng hạt càng lúc càng nhanh đã bị ống tay áo rộng che lại.
"Lần đầu tiên gặp Tấn Vương phi, bản vương cũng không chuẩn bị lễ vật gì." An Dật Vương đưa tay trái cầm tràng hạt làm bằng gỗ Tử Đàn ra. Đó là tràng hạt thượng hạng: "Tặng ngươi cái này!" Y nở một nụ cười dịu dàng với Minh Châu.
Không biết có phải là ảo tưởng không, Minh Châu luôn cảm thấy y cười rất kỳ lạ! Có một loại cảm giác nhẹ nhõm mà nàng không thể nói ra.
Hơn nữa, quà gặp mặt ai lại tặng tràng hạt! Vừa lạnh lùng vừa khó hiểu, Minh Châu ghét bỏ, cũng không muốn nhận.
Nhưng Tấn Vương lại cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn biết, tràng hạt được hoàng thúc mang theo bên mình chắc chắn đều làm từ gỗ quý, và đã được các vị cao tăng khai quang. Sau khi đeo lên có thể được Phật che chở, là đồ tốt.
"Nhận đi! Đó là tâm ý của hoàng thúc." Bàn tay Tấn Vương bao lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, nháy mắt nhìn Minh Châu.
Được rồi! Cũng không nên ở trước mặt trưởng bối An Dật Vương không nể mặt Tấn Vương, Minh Châu không vui nhận lấy.
Bái kiến An Dật Vương xong, Tấn Vương liền dẫn theo Minh Châu rời đi.
Từ trong cửa sổ An Dật Vương nhìn bóng lưng hai người đi xa dần, nhỏ giọng thì thào: "Quả nhiên là một tiểu cô nương không hiểu gì. Tràng hạt mà bổn vương tặng là đồ tốt, không chỉ an thần dưỡng thân, còn có thể được Phật phù hộ gặp dữ hóa lành. Lại còn ghét bỏ." Y buồn cười nhẹ nhàng nhếch môi.
Nhưng nghĩ đến biểu cảm của Minh Châu trong lần tiếp xúc ngắn ngủi. Cho dù có chút ghét bỏ, cũng không ngăn được ánh sáng rực rỡ, làm cảm xúc trong lòng không ngừng dâng lên.
Y nhắm mắt lại niệm tâm kinh, một lúc sau mới dập tắt cảm xúc này.
Ban đêm, thời tiết càng thêm oi bức, dù trong phòng có một chiếc gương băng cũng không thể xua tan được cảm giác ngột ngạt này.
"Tối nay chàng không được ngủ trên giường." Minh Châu đặt tay lên ngực Tấn Vương, bướng bỉnh từ chối Tấn Vương lên giường.
Không ngủ giường sao được, không ngủ giường chẳng phải là không được ôm ôn hương nhuyễn ngọc? Tấn Vương không chịu!
* Ôn hương nhuyễn ngọc cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Nàng ngủ một mình sẽ sợ, ta ngủ cùng nàng." Tấn Vương dỗ dành Minh Châu.
Minh Châu kiên định từ chối: "Không cần, nóng quá, chàng lên giường ta ngủ không ngon."
"Nhưng…" Tấn Vương còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt Minh Châu càng ngày càng ấm ức, thậm chí hai mắt đẫm lệ, nên chỉ có thể nhượng bộ.
"Được rồi được rồi! Tôi ngủ trên giường bên cạnh, ta không lên giường ngủ, đừng khóc nữa."
"Ừm!" Minh Châu thay đổi sắc mặt, lập tức nước mắt ngừng lại.
Tấn Vương: "..." Luôn cảm thấy giống như bị lừa.
Trên giường, Minh Châu sửa lại gối đầu, đang định đi ngủ, đột nhiên từ dưới gối lấy ngọc bội ra.
Nhìn rõ hình dáng ngọc bội, ánh mắt Minh Châu lập tức dừng lại.
Ngọc bội đó không phải gì khác, mà đó là ngọc bội mà Lâm Cẩm Hi đeo bên mình. Nàng sẽ không nhận lầm, mặt sau ngọc bội có một cơ quan nhỏ, ấn một cái ngọc bội sẽ chia làm hai nửa.
Quả nhiên, ngọc bội biến thành hai nửa. Hơn nữa từ chỗ trống của hai nửa ngọc bội rơi xuống một tờ giấy nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!