"Ừm!" An Dật Vương gật đầu: "Đúng lúc bổn vương muốn trai giới sao chép kinh Kim Cang, đành quấy rầy ngươi mấy ngày vậy."
"Hoàng thúc ngài không cần khách sáo. Nếu cần gì cứ dặn dò quản gia, chỉ cần Tấn Vương phủ ta có, hoàng thúc ngài tùy ý sử dụng."
"Ừm!" Giọng điệu An Dật Vương nhẹ nhàng: "Ngươi có lòng rồi."
"Thời gian không còn sớm, ta phải về thăm Vương phi, Hoàng thúc, ta đi trước đây."
An Dật Vương vẫy tay với hắn: "Đi đi!"
Tấn Vương đi rồi, An Dật Vương gọi thuộc hạ tới, ra lệnh: "Đi hồi phủ, lấy quyển kinh Kim Cang mà ta đặt ở trước Phật khai quang và giấy Tuyên Thành thường ngày ta sao chép kinh Phật lại đây."
Thuộc hạ chần chờ: "Vậy...... Vương gia, ngài không trở về sao?"
"Ừm! Tạm thời không trở về." An Dật Vương xoay người đi vào trong phòng: "Khách viện Tấn Vương phủ cảnh vật không tệ, đúng lúc hợp tâm trạng của ta dạo này."
Thuộc hạ: "......"
Không biết có phải hắn nghĩ nhiều không, vì hắn luôn cảm thấy vương gia bọn họ đang nói hươu nói vượn. Tuy cảnh vật ở khách viện của Tấn Vương phủ không tệ, nhưng nào có thể so sánh với An Dật Vương phủ của bọn họ!
Phải biết rằng, An Dật Vương phủ đã đặc biệt mời về một bậc thầy lĩnh vực lâm viên, dày công chạm trổ và bố trí dựa theo hướng của cửu cung bát quái. Có thể nói đó là một trong những sự độc nhất của các quý tộc, đại thần ở Đại Lương! Muốn so cũng so với hoàng cung, chứ không phải chốn khách viện yên tĩnh và thanh bình của Tấn Vương phủ này!!
Thế nhưng Vương gia đã nói như vậy. Nghĩa là Vương gia có cái nhìn về cảnh vật khác với những người bình thường như họ.
Thuộc hạ tuân lệnh đi xuống.
Trong phòng, Minh Châu đã thức dậy, nàng còn ngái ngủ, không muốn đứng dậy.
Nha hoàn chờ ở bên ngoài hầu hạ Minh Châu cũng không dám gọi nàng.
"Tham kiến Vương gia." Sau khi Tấn Vương tiến vào, những nha hoàn tự động tránh xa Tấn Vương. Hiển nhiên, sở thích kỳ lạ của chủ tử trong phủ những hạ nhân này rất hiểu rõ. Tính mạng bản thân và gia đình đều nằm trong tay Tấn Vương, dĩ nhiên các nàng không dám mạo phạm Tấn Vương.
"Vương phi còn chưa dậy sao?" Tấn Vương tùy ý hỏi một câu, lau tay, liền đi vào phòng.
Trong phòng, Minh Châu nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt lười biếng chống đầu, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Tấn Vương đi vào.
"Còn mệt không?" Tấn Vương ôm nàng vào lòng.
Minh Châu lắc đầu, ngáp một cái: "Cũng không phải, chỉ là cơ thể mềm nhũn, không muốn cử động." Nói xong, Minh Châu tức giận liền đánh bụng mình một cái: "Đều là bởi vì hắn, ta mới lười biếng."
Tấn Vương hoảng sợ, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, nghĩ mà sợ nói: "Sao ngươi có thể đấm vào bụng mình chứ?"
Minh Châu không vui: "Đối với chàng mà nói có phải hắn quan trọng nhất không, hắn làm tinh thần ta sa sút, ta còn không thể dạy dỗ hắn sao?"
Làm càn như thế, Tấn Vương không còn cách nào khác đành thấp giọng dỗ dành Minh Châu: "Ta không có ý này. Con đang ở trong bụng nàng, nàng đánh vào bụng thì người đau cũng là nàng. Thế này đi! Đợi sau khi hắn sinh ra, ta liền đánh mạnh vào mông nó, trút giận cho nàng được không?"
Minh Châu được dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, làm nũng vỗ nhẹ vào ngực Tấn Vương: "Là chàng nói đó, đừng gạt ta!"
"Ừm!" Tấn Vương thuận theo bắt lấy ngón tay nàng, đặt ở bên miệng hôn một cái: "Ta hứa."
"Cũng tạm được." Minh Châu đứng lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tấn Vương gọi nha hoàn vào giúp nàng mặc quần áo.
Ánh mắt Tấn Vương tối lại, khàn giọng nói: "Không cần bọn họ, ta hầu hạ nàng."
Nghĩ đến hầu hạ tắm rửa đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu tối sầm, nàng quấn chặt vạt áo của mình, cảnh giác nhìn Tấn Vương: "Không cần chàng đâu, tay chân người thô, khiến ta không thoải mái, chàng đi ra ngoài gọi nha hoàn vào."
Nhìn Minh Châu kiên quyết, Tấn Vương đành buông tha, đi ra ngoài gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Chờ Minh Châu ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, Tấn Vương đã ra lệnh người chuẩn bị bữa sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!