Chương 22: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 22

Lần tắm này mất khá nhiều thời gian, đến khi tắm xong, cơ thể Minh Châu đã mệt mỏi đến không nhúc nhích được.

Sau khi cẩn thận đặt Minh Châu lên giường tân hôn, Tấn Vương di chuyển gương băng, để cho khí lạnh của gương băng hòa với không khí oi bức thế giới bên trong bức màn này. Cũng làm cho Minh Châu ngủ càng thoải mái hơn.

Minh Châu buồn ngủ ngáp một cái, khóe mắt mang theo nước mắt, sau khi Tấn Vương cũng lên giường, uất ức cào cổ Tấn Vương.

Minh Châu không hề nương tay, trên cổ Tấn Vương lập tức để lại một vết đỏ.

Tấn Vương cũng không giận, chỉ mỉm cười ôm nàng vào lòng dỗ dành: "Còn tức giận sao?"

"Hừ!" Minh Châu quay đầu không để ý tới hắn.

"Đừng giận nữa được không?" Tấn Vương hạ thấp giọng cầu xin tha thứ: "Ta xin hứa, lần sau sẽ không bắt nạt nàng như vậy nữa."

"Là chàng nói đó." Minh Châu ôm cánh tay hắn, làm nũng nói.

"Ừm!" Tấn Vương cúi đầu đáp một tiếng, hôn lên trán Minh Châu: "Ngủ đi! Hôm nay nàng và con mệt lắm rồi."

"Biết là tốt rồi." Minh Châu rời khỏi ngực hắn, một mình lăn vào trong giường, ôm chăn chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhìn Minh Châu đang ngủ, lòng Tấn Vương xao động, lại cảm thấy thỏa mãn.

Hắn say mê nhìn khuôn mặt đang ngủ của Minh Châu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt ở bụng Minh Châu, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Mau ra ngoài đi! Đừng để mẫu phi ngươi chịu khổ quá nhiều."

Ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, Minh Châu còn chưa tỉnh. Trong Tấn Vương phủ, Tấn Vương lớn nhất, Tấn Vương cũng không nói gì, thì tự nhiên sẽ không có người nào ngốc đi gọi Minh Châu thức dậy.

Về phần yết kiến hậu phi của Hoàng Đế và trưởng bối quý tộc, đó cũng là chuyện ngày thứ ba sau khi kết hôn.

Sau khi thức dậy tinh thần Tấn Vương rất sảng khoái, đầu tiên hắn đi đến võ đài luyện tập, sau đó mới trở về nhìn ngắm Minh Châu.

Trong khoản thời gian này, Thôi Văn Đạo và Tấn Vương đang làm nóng người, chợt y mờ ám nhìn cổ hắn: "Vương gia, trên cổ ngài là gì vậy?"

Tấn Vương đưa tay sờ vết đỏ kia, cười trìu mến: "Bị một con mèo cào thôi."

Thôi Văn Đạo: "..."

Tấn Vương cười sặc sụa, Thôi Văn Đạo cảm thấy đau răng không thôi.

"Vương gia, Vương phi nương nương đã có thai, ngài xem khi nào để ta bắt mạch cho Vương phi, điều dưỡng cơ thể?"

Thôi Văn Đạo vừa nói xong, lúc này Tấn Vương mới nhớ tới, thuốc Đông y Minh Châu uống dẫn đến mất trí nhớ, đã quên mất chuyện xảy ra đêm đó.

Hắn ghét bỏ trừng mắt liếc Thôi Văn Đạo, có lòng muốn cho Thôi Văn Đạo tìm nơi nào mát mẻ ở đó đợi, nhưng nghĩ đến quả thật Thôi Văn Đạo giỏi về y thuật luôn tìm ra phương pháp mới, nên đè nén tính chiếm hữu của mình.

"Chọn ngày không bằng găp ngày, ngay hôm nay đi! Đợi sau khi Vương phi thức dậy và dùng xong bữa sáng."

Ngay khi Tấn Vương nói chuyện với Thôi Văn Đạo, quản gia tìm tới.

"Vương gia, An Dật Vương gia đã tỉnh dậy rồi."

Tấn Vương kinh ngạc: "Hoàng thúc? Sao ngày ấy lại ở phủ chúng ta?"

Quản gia lúc này mới ý thức được chuyện hắn còn chưa nói cho Tấn Vương về chuyện của An Dật Vương.

"Đêm qua An Dật Vương gia uống rượu thay Vương gia, say bất tỉnh không đi được, lão nô liền làm chủ giữ Vương gia ở trong phủ một đêm."

Như vậy à!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!