"Đẹp quá!" Tấn vương mê mẩn, nhưng nhìn Minh Châu như vậy, Tấn vương lại đột nhiên có cảm giác hắn không giữ được nàng. Hắn tiến lên ôm chầm Minh Châu trong lòng, kéo áo cưới xuống muốn Minh Châu cởi ra.
Minh Châu không vui, nàng đẩy hắn ra: "Chàng làm gì vậy? Ta còn chưa ngắm đủ mà!"
Tấn Vương thu lại suy nghĩ của mình, chỉ nói: "Ngoan, chúng ta cởi ra trước được không? Áo cưới nên để ngày đại hôn mặc mới tốt, bây giờ nếu mắc lâu quá sẽ bị nhăn."
Minh Châu không tin: "Đây được làm bằng gấm Yên Hà tốt nhất, đâu thể nào dễ dàng bị nhăn như vậy."
"Bây giờ chiêm ngưỡng đủ rồi, làm sao ngày tân hôn còn có thể có bất ngờ gì nữa?" Tấn Vương lại đổi cách nói.
"Được rồi!" Minh Châu lười tranh luận cùng hắn, dưới sự hầu hạ của Tấn Vương, nàng cởi áo cưới ra.
Sau khi xếp gọn áo cưới, Tấn Vương lại nói: "Ngày tân hôn, nàng muốn xuất giá từ Cẩm Tâm Các, hay ở Tấn Vương phủ, sau đó ngồi kiệu hoa, mang theo thập lý hồng trang đi vòng quanh thành một tuần?"
* Thập lý hồng trang là một truyền thống xưa cũ, câu này là dành cho nữ nhi, tục truyền rằng, ngày xưa trước đại lễ thành hôn một ngày, ngoại trừ các vật dụng cần thiết như giường, chăn, gối, giá y đỏ, hài, hòm trang điểm và một số nữ trang được tặng khi đi kèm kiệu hoa ra để bên phía nhà nữ, thì toàn bộ gia dụng, trang sức đựng trong hòm gỗ lim đỏ, giường chiếu, gối chăn đỏ, vâng vâng đều được người gọi là phù dâu sắp sếp ở nhà trai, tục gọi là "Phô sàng" (trải giường động phòng).
"Ta có thể chọn cả hai không?" Minh Châu tội nghiệp nhìn hắn: "Ta muốn xuất giá từ Cẩm Tâm Các, cũng muốn đi vòng thành một tuần."
"Vậy à!" Tấn vương gật đầu: "Đương nhiên là được."
Hắn hôn lên trán Minh Châu: "Ta sẽ cố gắng cho nàng một hôn lễ long trọng nhất."
"Ừm!" Minh Châu gật đầu, làm nũng nói: "Ta biết ngay mà, Vương gia là tốt nhất."
Bởi vì phải xuất giá từ Cẩm Tâm Các, một đêm trước hôn lễ, Minh Châu được Tấn Vương hộ tống trở lại Cẩm Tâm Các.
Lúc này Cẩm Tâm Các đã được Tấn vương phái người bố trí xong từ sớm, ánh sáng lung linh, lụa đỏ trải đầy đất, trông có vẻ cũng rất vui mừng.
Về phần Hoa Nương trong Cẩm Tâm Các, Tấn Vương cũng đã sớm phái người khống chế những người này trong nội viện Cẩm Tâm Các. Hắn không cho phép bất cứ nhân tố bất ổn nào phá hỏng hôn lễ của hắn với Minh Châu.
"Vị cô nương này, ta có thể gặp Tấn vương phi một lần không?" Hồng cô ăn nói khép nép với nữ hộ vệ canh giữ bên ngoài cửa Minh Châu nói.
Vẻ mặt nữ hộ vệ công chính nghiêm minh: "Vương phi nghỉ ngơi rồi."
"Ta là quản sự Cô Cô của Cẩm Tâm Các, lúc trước Vương phi còn ở trong Các, là ta luôn chăm sóc nàng, ta thật sự có chuyện muốn nói với Vương phi nương nương.
Nữ hộ vệ vẫn không bị lay động.
Ngay khi Hồng cô nhịn khó chịu, kìm chế trong lòng không được có ý định giết người, muốn ra tay với nữ hộ vệ, cửa phòng Minh Châu đột nhiên mở ra.
Minh Châu cười như không cười nhìn Hồng Cô: "Là Hồng Cô à! Có chuyện gì vào trong nói đi!"
Nếu là yêu cầu của Vương phi, nữ hộ vệ cũng không ngăn cản nữa.
Sau khi đi vào, vẻ mặt Hồng Cô không hề thay đổi nhìn Minh Châu.
Minh Châu nhàm chán chỉ son phấn trên bàn trang điểm, đó là nàng ngày mai muốn dùng.
"Nói chuyện đi chứ! Câm à? Không nói thì đi ra ngoài đi!"
"Ba ngày nữa Đông gia sẽ trở về." Hồng cô đột nhiên nói.
Động tác trên tay Minh Châu dừng lại, nghĩ đến Lâm Cẩm Hi, trong lòng đột nhiên chột dạ. Nhưng một lát sau, nàng có lý thì việc gì phải sợ. Vốn dĩ nàng và Lâm Cẩm Hi cũng không có quan hệ gì. Lúc trước ở trong các nương nhờ hắn, nhưng cũng chỉ là muốn được che chở mà thôi. Bọn họ có quan hệ danh chính ngôn thuận không, tại sao nàng lại chột dạ?
Về phần đứa bé trong bụng, nàng không giận Lâm Cẩm Hi là may rồi, chẳng lẽ Lâm Cẩm Hi còn dám trách tội nàng sao?
"Ba ngày sau, ta đã là Tấn Vương phi rồi, đến lúc này hắn ta có thể làm gì được." Minh Châu không sợ.
Nhìn dáng vẻ nàng như lợn chết không sợ nước sôi, Hồng Cô thật sự không dám tin. Rốt cuộc nàng lấy đâu sự tự tin này? Nàng chắc chắn chủ nhân không nỡ tổn thương nàng sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!