Chương 18: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 18

Nàng thật sự không còn cách nào khác, đợi chủ tử nhà nàng trở về thì mọi chuyện đã xong rồi. Minh Châu đã trở thành Tấn Vương phi, chủ tử nhà nàng sẽ như thế nào?

Liệu rằng trong cơn nóng giận mà mất đi lý trí, có lập tức dẫn người tới Tấn vương phủ giết người, cướp người ra không?

Nhưng nếu thật sự như vậy, thì kế hoạch bọn họ dày công bao nhiêu năm sẽ hoàn toàn bị bại lộ, chủ tử nhà nàng sẽ phải trả giá, tất cả công sức đều trôi theo dòng nước.

"Cô nương, thật sự ngươi không có chút lưu luyến nào với Đông Gia sao?" Hồng cô chưa từ bỏ ý định.

Minh Châu buồn cười: "Ta cũng đã vì hắn mang thai hài tử, đối với hắn đã tận tình tận nghĩa rồi! Ta không so đo hắn khi ta không hay biết hắn đã hủy hoại cơ thể ta! ngươi có mặt mũi gì, có tư cách gì mà yêu cầu ta đối với hắn phải tình sâu nghĩa nặng chứ?"

Hồng cô: "......"

"Vốn dĩ vào hai tháng trước ngươi cũng không biết tình hình đêm đó, sở dĩ Đông Gia đối với ngươi như vậy là bởi vì…" Nói đến một nửa, Hồng Cô liền dừng lại.

Không được, tạm thời không thể nói, sau khi nói sẽ tiết lộ rất nhiều tin tức.

Mà Minh Châu, nàng là một quả bom không hẹn giờ, chỉ cần bị nàng biết đôi câu vài lời, sau đó nàng lại đi nói cho Tấn vương, vậy sắp xếp của bọn họ sẽ bị xáo trộn.

Ghét nhất là nói một nửa để lại một nửa, Minh Châu không vui: "Nói đi! Sao không nói tiếp đi."

Hồng cô mím môi.

Ngay khi Minh Châu còn đang định tiếp tục truy cứu, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ.

Hồng Cô mở cửa, nghiêm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?"

Gia nô nhanh chóng chạy tới nói với Hồng Cô: "Hình như người tới là...... quý nhân." Ngón tay kia chỉ lên trời.

Cử chỉ này tượng trưng cho hoàng tộc Đại Lương.

"Là Tấn vương?" Hồng Cô quay đầu nhìn Minh Châu trong gian phòng.

"Không phải, là......"

Gia nô còn muốn nói chuyện, quý nhân mà hắn nói đến cũng đã đi lên. Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, đồng tử Hồng Cô đột nhiên co rút lại. Hắn không nói, nàng cũng biết người trước mặt là ai, là An Dật Vương gia, là người có tiếng nói trong hoàng tộc cao quý.

Chỉ là, vì sao An Dật vương gia lại đến Cẩm Tâm Các của bọn họ?

Chẳng lẽ là vì?

Không đợi Hồng cô suy ngẫm, An Dật vương đã nói: "Tấn vương phi ở đây sao?"

Hồng Cô: "......"

Thấy Hồng Cô không nói lời nào, An Dật Vương nhíu mày: "Là ở trong phòng phía sau ngươi sao?" Nói xong, cũng không đợi Hồng cô phản ứng, An Dật Vương liền đẩy cửa đi vào.

"Vương gia, Vương gia, nam nữ khác biệt, ngài không thể…" Hồng Cô đã muốn ngăn cản, hai tì nữ đi theo Minh Châu đến Cẩm Tâm các cũng muốn tiến lên ngăn cản.

An Dật vương không vui, ra lệnh hộ vệ đi theo: "Ngăn bọn họ lại, đừng để bọn họ quấy rầy bổn vương."

Nói xong, lập tức đi vào.

Hừ! Một Hoa Nương thôi, thân phận không sạch sẽ như thế còn quan tâm nam nữ khác biệt sao? Nếu thật sự có nam nữ không biết liêm sĩ sẽ khác, sẽ không có tâm cao hơn trời dụ dỗ Tấn Vương.

Trong phòng, Minh Châu mặc kệ xảy ra hỗn loạn ở bên ngoài!

Lúc này nàng đang vui vẻ đếm số lượng đồ đạc của mình, một hộp đầy ắp, tất cả đều là Lâm Cẩm Hi tặng cho mình.

Nhất là cái hộp nhỏ Đông Châu kia, vừa lớn vừa tròn vừa xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!