Chương 14: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 14

"Vương gia." Quản gia muốn khuyên Tấn vương suy nghĩ lại. Nhưng sau khi ông ấy nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tấn vương, ông ấy lại im lặng nuốt lại những lời khuyên can vào trong bụng.

Ông ấy đi quá giới hạn rồi, vương gia nhà bọn họ là chiến thần Đại Lương, là một vị tướng hung bạo trên chiến trường. Một khi đã quyết định, hắn sẽ không bao giờ hối hận.

Ông ấy chỉ là một quản gia, là một hạ nhân, ông ấy không nên cậy già để lên mặt tác động đến suy nghĩ của vương gia.

Nhìn Tấn vương đi xa, quản gia cảm thấy hơi cô đơn.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, kiếp nạn tình yêu của vương gia nhà bọn họ đến rồi!

Trong hoàng cung, Hoàng Đế lại bị Tấn vương kéo tới ngự thư phòng, sắc mặt của hắn ta rất xấu.

"Lại có chuyện gì?"

Tấn vương đưa thánh chỉ cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế nghi ngờ hỏi: "Sao? Ngươi lại không muốn cưới nữa à?"

"Không phải." Tấn vương lắc đầu: "Ta hy vọng hoàng huynh có thể sửa lại thánh chỉ, sửa lại thân phận của Minh Châu."

Vẻ mặt Hoàng Đế không kiên nhẫn mở thánh chỉ ra, tuỳ ý nói: "Được, tùy theo ý ngươi. Ngươi muốn cho nàng ta thân phận gì?" Nói xong, hắn ta bắt đầu mài mực.

"Hoa nương của Cẩm Tâm Các, Minh Châu cô nương." Vẻ mặt Tấn vương chắc chắn: "Người ta muốn cưới chính là Minh Châu cô nương của Cẩm Tâm Các."

Bàn tay của Hoàng Đế dừng lại, như bị sợ hãi suýt nữa thì khua mực trong nghiên mực ra ngoài: "Ngươi nói cái gì?"

Tấn vương nhìn Hoàng Đế lặp lại từng câu từng chữ: "Người ta muốn cưới là hoa nương của Cẩm Tâm Các, Minh Châu cô nương."

Hoàng Đế: "..."

Hoàng đế ném ngự bút trong tay xuống, nổi giận đùng đùng đi xuống dùng ngón tay chỉ vào Tấn vương: "Rốt cuộc là ngươi bị điên hay trẫm bị điên rồi?"

"Cho dù ngươi muốn cưới muốn cô nương xuất thân từ thường dân, trẫm cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi lại có suy nghĩ kỳ lạ, muốn cưới một hoa nương. Ngươi muốn vứt mặt mũi của hoàng tộc đi đâu?"

"Hoàng huynh." Tấn vương vén vạt áo, quỳ xuống: "Thần đệ chưa từng cầu xin người điều gì, nhưng hôm nay thần đệ cầu xin người, hãy đồng ý cho thần đệ!"

Sắc mặt Hoàng Đế tái nhợt: "Vậy thì ngươi cho nàng một thân phận yên ổn đi!"

Tấn vương lắc đầu: "Để thay đổi thân phận của nàng thì rất dễ dàng, nhưng dấu vết nàng từng tồn tại cũng sẽ bị xoá đi. Sẽ không ai nhớ rằng ở Cẩm Tâm Các từng có một Minh Châu cô nương xinh đẹp như ngọc, ta không muốn nàng phải ấm ức như vậy."

"Vậy chẳng lẽ quang minh chính đại chiêu cáo thân phận bẩn thỉu của nàng ta cho thiên hạ là vì tốt cho nàng ta sao?" Hoàng Đế không hiểu.

Tấn vương kiên trì: "Hoàng huynh, cầu xin người."

Hoàng đế xoay người, không nhìn hắn nữa, giọng nói lạnh lùng vô cùng: "Ngươi phải biết rằng, một khi trẫm đồng ý với người thì ngươi sẽ phải đối mặt với điều gì? Sau khi cưới một hoa nương làm phi, tất cả những công trạng của ngươi đều sẽ bị xoá sạch. Mọi người sẽ chỉ nhớ đến ngươi vì đã coi thường thể diện hoàng gia và hình tượng huy hoàng về chiến thần Đại Lương của ngươi sẽ bị vấy bẩn mà không có cách nào tẩy sạch.

Sau này cho dù ngươi có lập được bao nhiêu công trạng đi nữa, trẫm cũng không thể trao cho ngươi bất kỳ phần thưởng thực tế nào. Ngươi vẫn muốn đánh đổi tương lai của mình để lấy một hoa nương nhỏ bé không đáng nhắc tới sao?"

"Đúng! Cầu xin hoàng huynh thành toàn cho ta." Tấn vương cúi đầu quỳ lạy.

Hoàng Đế đau đầu ngồi trên long ỷ, hắn ta khó chịu che hai mắt lại.

Một lúc lâu sau, giọng nói mệt mỏi của hắn ta vang lên: "Được, trẫm thành toàn cho ngươi."

"Tạ ơn hoàng huynh." Tấn vương vui mừng, lộ ra nụ cười chân thành.

Sau khi Tấn vương cầm theo thánh chỉ mới lấy được rời đi, sắc mặt của Hoàng Đế mới chậm rãi bình tĩnh lại. Trong lòng hắn ta cực kỳ phức tạp.

Tấn vương mạnh đến mức chỉ cần có chiến sự thì hắn đều sẽ thắng trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!