Chương 10: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 10

Vương gia không quan tâm, y cũng chỉ là hạ nhân, không cần lắm mồm.

Ăn một miếng cháo phi lê, quả nhiên vẫn giống như lần trước nàng ăn cá, tanh đến mức Minh Châu chỉ muốn nôn.

Minh Châu khó khăn nốt xuống miếng cháo nhỏ này, sau đó nàng nhìn bàn đồ ăn sáng, tìm kiếm thứ gì đó bản thân có thể ăn, miễn cưỡng ăn no nửa cái bụng.

Khi ăn gần xong, Minh Châu giả vờ bắt đầu ăn cháo.

Sau đó…

"Oẹ!" Minh Châu đau khổ nhăn mặt, nàng đặt bát cháo xuống, ôm ngực khó chịu nôn khan.

"Nàng sao thế?" Tấn vương lo lắng, tay chân luống cuống tiến lên ôm Minh Châu vào lòng, hắn không chê Minh Châu, đưa ống tay áo lên lau miệng giúp Minh Châu.

Dùng quần áo để lau miệng, thật ghê tởm, Minh Châu hơi chán ghét hắn.

Nhưng… Bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này.

Minh Châu bật khóc, nàng yếu ớt dựa vào trong lòng Tấn vương: "Vương gia, ta rất khó chịu, ta muốn nôn nhưng lại không nôn được."

"Sao có thể xảy ra chuyện này được?" Tấn vương bối rối: "Người đâu, mau mời ngự ý, mời ngự ý thường trú trong vương phủ đến đây."

Trong Tấn vương phủ, Tấn vương chính là trời, là uy quyền tuyệt đối. Hắn ra lệnh một câu, hạ nhân nhanh chóng di chuyển.

"Nàng cố chịu, cố nhịn chút nhé. Ngự ý sẽ nhanh tới thôi." Tấn vương đau lòng dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu, nhẹ giọng dỗ dành.

Minh Châu tủi thân gật đầu.

Ngự y nhanh chóng đi tới: "Bái kiến vương gia." Lão ngự y tóc bạc trắng hành lễ với Tấn vương.

Tấn vương bực bội xua tay: "Không cần đa lễ, lại đây xem phu nhân thế nào."

Nói tới đây, sắc mặt Tấn vương đen kịt nhìn bát cháo Minh Châu còn chưa ăn xong: "Còn nữa, lát nữa kiểm tra bát cháo này một chút, phu nhân ăn bát cháo này rồi mới đột nhiên cảm thấy khó chịu."

Lão ngự y lo lắng, luôn cảm thấy ông ấy giống như bị cuốn vào Tấn vương phủ dính líu đến những chuyện xấu xa.

Như để tránh hiềm nghi, lão ngự y dùng khăn gấm mỏng che cổ tay của Minh Châu, nghiêm túc bắt mạch cho Minh Châu.

Một lúc lâu sau, lão ngự y kinh ngạc nhíu mày.

Để xác nhận sự nghi ngờ của mình, ông ấy bắt mạch lại cho Minh Châu một lần nữa.

"Vương gia, phu nhân… Không phải thân thể của nàng không khỏe, cũng không phải, thân thể nàng không khoẻ. Không đúng, không đúng." Lão ngự y nói không rõ ràng: "Vương gia, phu nhân có thai. Thịt cá mùi nồng, nữ nhân có thai ngửi thấy sẽ có phản ứng rất lớn dẫn đến trạng thái nôn nghén."

Tấn vương: "..."

Tấn vương giống như máy móc rỉ sét, khó tin chậm rãi quay đầu nhìn lão ngự y: "Ngươi nói gì?"

Lão ngự y: "..."

Sao ông ấy cảm thấy dường như vương gia không vui lắm, chẳng lẽ đứa nhỏ không phải của vương gia? Dù sao hai tháng trước, ông ấy cũng chưa từng nghe nói vương gia có phu nhân!

Lão ngự y hoảng sợ run rẩy: "Vương gia, phu nhân, phu nhân có thai. Hai, hai tháng rồi." Cuối cùng ông ấy run rẩy bổ sung câu cuối cùng.

Hai tháng, Minh Châu có thai rồi, hai tháng rồi.

Tính toán ngày tháng, chẳng phải họ có con trong đêm đầu tiên gặp nhau sao.

Trong chốc lát, Tấn vương cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Buồn là vì hắn không đủ coi trọng mới khiến cho Minh Châu phải lo lắng đề phòng ở lại Hoa Lâu sống hai tháng. Vui vì nàng có thai, là của hắn, bọn họ có con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!