Lúc Trì Am tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng, không biết là mấy giờ rồi.
Cô lười biếng nằm lỳ trên giường không muốn cử động, nhất là cảm thấy có bộ phận nào đó trên cơ thể ê buốt, khó chịu thì lại càng không muốn cử động.
"Dậy rồi à? Muốn ăn gì không?"
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, tiếp theo một bàn tay to lớn phủ lên đầu cô xoa nhẹ, sức lực quen thuộc cùng với nhiệt độ mát lạnh lướt qua da đầu cô, dường như hòa thành một dòng nước ấm, từ từ lên men ở đáy lòng cô, dần đọng lại trong lòng, vĩnh viễn không thể gỡ bỏ.
Trì Am nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi dựa vào cột giường.
Ánh sáng rực rỡ từ bệ cửa sổ chiếu vào người anh, lông mày đen như mực, áo sơ mi trắng, quần ở nhà màu đen, đều là những màu sắc đơn giản nhất nhưng lại khiến anh trở nên độc nhất vô nhị, trên đời này không thể tìm được người nào cũng màu sắc nào như thế nữa.
Đôi mắt cô chợt nóng lên, nghĩ đến việc từ khi bọn họ quen biết đến nay ngoài một trăm năm đầu tiên thì sau này ở trong Tam Thiên Luân Hồi giới họ hợp rồi lại tan, trong lòng lại thấy chua xót vô cùng.
Cho dù tiên nhân trường sinh bất lão cũng không thể chịu nổi việc hợp tan vô thường đến vậy, vì thế mà tâm lực đã lao lực quá mức.
Trì Am ngồi dậy khỏi giường, rúc người vào trong ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, như muốn khảm anh vào trong xương cốt mình.
Tư Ngang ngả người ra sau để mình ngồi tự nhiên hơn, cho cô làm tổ trong lòng anh cũng được thoải mái hơn.
Tay anh đặt trên lưng cô, giọng nói nhẹ hơn mấy phần: "Sao vậy?"
Trì Am dụi mặt vào áo sơ mi của anh rồi mới ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không có gì." Cô nở nụ cười rạng rỡ và ấm áp như ngày thường của mình rồi nói: "Thật ra không có gì đâu."
Anh cụp mắt nhìn cô một lúc lâu, cũng nở một nụ cười rất nhạt, lẳng lặng ngồi đó ôm cô, im lặng không nói gì.
Sau khi tận hưởng một buổi sáng yên tĩnh và ấm áp, đến buổi trưa Tư Ngang đã bị cấp dưới tới gọi cửa.
Trì Am mặc quần áo tử tế, đứng trước kính thay đồ sửa sang lại cổ áo, phát hiện trên cổ không che giấu được mấy dấu hôn thì không khỏi nghi ngờ là người đàn ông kia cố ý làm vậy.
Bề ngoài là người nghiêm túc đàng hoàng chững chạc, nhưng thật ra là tên bệnh biến thái từ trong xương cốt, luôn có tính toán riêng.
Mà cho đến giờ cô cũng chưa bao giờ tính kế lại được với anh.
Hơn nữa, mặc dù người nhân tạo và con người có thể kết đôi nhưng không có nhiều ví dụ thành công, có lẽ ban đầu con người sẽ bị đổ gục bởi ngoại hình hoàn hảo và thực lực cường hãn của người nhân tạo nên đã chọn kết đôi với họ để tạo thành một gia đình. Nhưng lâu dần lòng người cũng thay đổi, cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm.
Quá nhiều ví dụ chứng minh rằng sự kết đôi giữa người nhân tạo và con người hiếm khi được hạnh phúc.
Cho nên người đàn ông này thật sự trăm phương ngàn kế muốn chứng minh bọn họ rất hạnh phúc sao, cần phải làm vậy nữa sao?
Trì Am bật cười.
Trì Am sờ cổ thêm lần nữa rồi quyết định mặc kệ, rất thoải mái đi ra ngoài mở cửa.
Trì Vũ đang ngồi trong nhà ăn, ăn trưa mà không biết mùi vị gì.
Khi thấy cháu gái xuất hiện mắt bà liền sáng lên, đợi cô ngồi xuống phía đối diện bà nhìn thấy vết tích trên cổ thì vẻ mặt liền cứng lại.
Trì Vũ đột nhiên cảm thấy cháu gái của mình đã lớn, đã có người cô muốn ở chung cả đời, không còn cần người cô nhỏ này ở bên cạnh nữa, chắc bà nên tìm thời cơ để rời đi thôi.
"Chào buổi sáng cô nhỏ." Trì Am vui vẻ chào hỏi.
Trì Vũ bất đắc dĩ nói: "Bây giờ đã là buổi trưa rồi."
Trì Am: "Vầng."
Trì Vũ quá mệt tâm, thực sự không muốn nghĩ xem cả buổi sáng cháu gái của mình đã lăn lộn trong phòng với một người nhân tạo thế nào, còn về việc họ lăn lộn chuyện gì… Một nam một nữ ở trên giường thì còn có thể làm gì?
Quản gia người máy mang cơm trưa tới, Trì Am vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Trì Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!