Chương 50: Chap 50 Nhắm Mắt Thấy Bình Minh 7

Mộc Trà men theo lối hành lang, đôi tay mò mẫm trong không gian rốt cuộc cũng không biết nên đi đường nào.

"Dì Trương...! Dì Trương, dì có thể giúp tôi một lát không?"

Không có một tiếng đáp, Mộc Trà hơi nghiêng đầu lắng nghe, phía xa truyền đến tiếng dép đi, bàn tay đang khua loạn của cô bị người nắm lấy.

"Dì Trương? Dì có thể đưa tôi xuống dưới không?" giọng nói mang theo ý cầu khẩn cùng vội vàng.

Cố Việt Bân nhìn bàn tay trắng nõn thon thả của nữ nhân, trong lòng có một chút bộp chộp, có một loại xúc cảm quen thuộc giống như cách đây rất lâu hắn đã từng trải qua như vậy.

Từng bước lại từng bước đi xuống cầu thang, Mộc Trà ngồi bên salon lớn, dáng vẻ có chút khép nép hỏi:

"Dì Trương, Gia Ý đã được đón về chưa?"

Cố Việt Bân đứng đó, nhìn cô nghiêng đầu tìm kiếm, hồi lâu sau mới đáp:

"Dì Trương cùng chú Lâm đi đón rồi."

Việt...! Việt Bân? Mộc Trà cau mày, khó tin hỏi lại:

"Anh không đi làm sao? Hôm nay về sớm như vậy?"

Cố Việt Bân lẳng lặng xoay người, bước đi ngày một nhẹ,

"Ừ, hôm nay không có nhiều việc."

"Vậy...! Vậy tối nay anh sẽ ăn ở nhà sao?"

Câu hỏi khiến Cố Việt Bân sững người, hắn hơi quay đầu nhìn, mày kiếm khẽ nhíu lại, trầm giọng đáp một tiếng Ừ rồi khuất hẳn.

Từ xa truyền lại tiếng động cơ của xe ô tô, Mộc Trà chậm rãi đứng dậy, hơi mò mẫm một chút cũng ra được cửa lớn.

Xe ô tô bốn chỗ dừng lại, cửa xe được mở ra, lập tức có tiếng của trẻ con vang lên.

"Mẹ, thưa mẹ con mới đi học về!"

Mộc Trà hơi cúi người, lọn tóc mai theo đó rơi xuống gò má xinh xắn của cô, ánh mắt nheo lại, câu lên nụ cười dịu dàng:

"Gia Ý thật giỏi, nào, ngoan, mau vào nhà."

Vâng ạ! La Gia Ý đáp một tiếng rồi chậm rãi dắt tay Mộc Trà đi vào, cô bé cũng rất hiểu chuyện, bước chân đi rất chậm, cũng rất cẩn thận để tránh cho Mộc Trà không bị vấp té hay va vào cạnh bàn.

Đợi đến buổi tối ăn cơm, Cố Việt Bân cũng xuống.

Hai người họ kết hôn 5 năm nhưng những bữa cơm ăn chung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mộc Trà có chút không hiểu, trong bữa cơm cũng không đụng đũa nhiều.

La Gia Ý rất ngoan, trong bữa ăn không hề từ chối bất kỳ thức ăn nào, kể cả các loại rau.

So ra với một đứa trẻ trong những nhà bình thường khác thì La Gia Ý ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn nhiều.

\* Ting tong, tinh tong \*

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Dì Lâm đứng bên cạnh nhìn Cố Việt Bân, lại nhìn đến Mộc Trà, sau đó nhanh nhẹn nói: Để dì ra mở cửa.

Cố Việt Bân hơi gật đầu sau đó tiếp tục ăn tiếp phần của mình.

Mộc Trà cũng không nhiều lời, chậm rãi ăn thức ăn trong bát, không khí không hề căng thẳng mà hài hoà đến lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!