Chương 48: Chap 48 Nhắm Mắt Thấy Bình Minh 5

"Dì Trương, Gia Ý của tôi đâu?"

Trương Hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt muộn phiền cùng đau đớn, bà mỉm cười bất đắc dĩ:

"Phu nhân, tiểu thư vẫn còn trong giờ học."

Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, cô hơi cúi mặt, chất giọng đã nhẹ đi không ít:

"Gia Ý là một đứa trẻ ngoan, sau giờ học dì có thể mang con bé đến đây gặp tôi không? Một tuần nay tôi chưa được gặp con bé rồi."

Dì Trương khẽ gật đầu, bà thuần thục múc ra một chén cháo trắng, nói:

"Có lẽ thiếu gia sẽ không trách đâu, để một lát nữa sau giờ học tôi đến đón tiểu thư."

Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi được dì Trương đút cháo trắng.

La Gia Ý bắt đầu đi học từ năm 3 tuổi, ở độ tuổi đáng ra phải được vui chơi như những bạn nhỏ đồng trang lứa, nhưng La Gia Ý đã phải đến trường, 3 tuổi học chương trình của bậc tiểu học, đó là yêu cầu của Cố Việt Bân.

Lúc ấy La Gia Ý vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn là một đứa trẻ rất hiếu động, vô cùng nghịch ngợm, Cố Việt Bân cho rằng La Thi Anh quản con không nghiêm, chiều chuộng quá mức mới dẫn đến một La Gia Ý Hư đốn như vậy.

La Thi Anh có chiều chuộng La Gia Ý là không sai, nhưng đó là bản năng tất yếu của một người mẹ.

Để đứa con của mình sống trong một gia đình không có tình yêu thương của cha, La Thi Anh rốt cuộc đã phải bù đắp bao nhiêu, Mộc Trà đương nhiên hiểu.

Hơn nữa một đứa trẻ mới chỉ ba tuổi thì nghịch ngợm thì có gì sai? Rốt cuộc nó cũng chỉ vừa lên ba, là một đứa trẻ tò mò với thế giới xung quanh, có nghịch ngợm, có hiếu động cũng là không quá.

Mộc Trà sau khi ăn xong thì nhờ hộ tá đưa ra ngoài dạo, Cố Việt Bân tuy không yêu La Thi Anh nhưng lấy đi ánh sáng của cô ấy thì trong lòng cũng có áy náy, chính vì vậy không tiếc rẻ mà để bên người cô rất nhiều hộ tá.

Thời điểm hiện tại có lẽ Lý Thanh Thuần đã được Cố Việt Bân đưa về chung cư cao cấp, từ lúc tỉnh lại tới bây giờ Mộc Trà cũng chưa từng gặp qua Cố Việt Bân.

Khuôn viên phía sau bệnh viện rất thoáng mát, hôm nay trời nắng đẹp, ấy vậy lại không có mấy ai.

Mộc Trà ngồi trên xe lăn, mặt hơi rũ xuống.

Hộ tá đứng bên cạnh cô là một hộ tá nữ, từ băng vải, Mộc Trà có thể nhìn mờ mờ thấy người hộ tá này, là một thiếu nữ chạc 20, dáng người xinh xắn, gương mặt ưa nhìn.

"Cố phu nhân, cô đang chờ ai sao?" phía xa truyền đến tiếng nói của người phụ nữ.

Mộc Trà từ xa đã nhìn thấy Lạc Tuyết Giang, song cô vẫn hơi lắng nghe, một lúc sau mới đáp: Bác sĩ Lạc?

Chị Tuyết Giang Hộ tá vui vẻ nói lớn, hơn nữa còn vẫy tay

"Là tôi. Lưu Ly, em đến phòng tiếp tân, có người nhà tìm" Lạc Tuyết Giang mỉm cười nói với hộ tá nữ.

"Vậy em đi trước, Cố phu nhân, chị ở lại với chị Tuyết Giang nhé, em đi một lát." Lưu Ly đáp lời rồi chạy đi.

Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt vẫy tay tạm biệt Lưu Ly, Lạc Tuyết Giang đã đi đến bên cạnh, mỉm cười nói:

"Cố phu nhân đang đợi ai sao?"

Con gái tôi. Mộc Trà mỉm cười đáp, nụ cười hiện rõ sự ôn nhu cùng nhớ mong.

Lạc Tuyết Giang trầm ngâm hồi lâu, một lúc sau mới đáp:

"Gia Ý là một đứa trẻ tốt."

Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, sau cũng không đáp.

Lạc Tuyết Giang cũng là một nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này, là vợ cũ của nam phụ Minh Viễn, cuối cùng chết thảm trong vở kịch của nữ chính Lý Thanh Thuần, một đạn xuyên tim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!