Tống Nhiễm vuốt ve đôi tay đang ôm eo mình kìm chế cảm xúc, trong lòng nói ( cảm giác người này cho cậu vẫn giống như lần đầu tiếp xúc, vì sao, có phải anh không?).
Tống Nhiễm hít sâu nói
"Cậu út, cậu chọn cháu trai này hay đứa cháu gái đó".
Phương Thụy nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc nói vào
"Cháu gái, dù gì nó cũng là cháu ruột của ta".
An Khải nheo mắt tức giận, một bàn tay hơi lạnh đặt lên mặt anh, tuy không mở miệng nhưng An Khải có thể hiểu ý tứ của cậu.
Tống Nhiễm mỉm cười nói
"Vậy ông ngoại có thể hứa với con một việc không?".
Phương Nhạc nói, Được.
Tống Nhiễm nói
"Không thể để cô cháu gái của ông ngoại nắm được thực quyền trong hội".
Phương Nhạc không vui nói
"Vì cái gì không thể?".
Phương Thụy muốn xen mồm nhưng bị lão ba trừng mắt đành im lặng.
Tống Nhiễm nói,
"Vì Hà Mặc con sẽ phá hủy Hà gia, nếu Hà Mễ thuyết phục ông ngoại giúp đỡ cho Hà Thị thì kế hoạch của con sẽ không còn nữa".
Phương Nhạc ngẩn ra ( ông còn tưởng Hà Mặc muốn có thực quyền trong hội nào ngờ chỉ sợ mình cưng chìu cháu gái mà phá hủy đại sự của nó, không hổ danh là nhi tử nuôi dưỡng của Phương Tuyết rất độc, rất ác).
Phương Nhạc nói,Ta đáp ứng con.
Tống Nhiễm cười, Vậy con cúp máy đây.
Nói cúp là cúp ngay, mặt kệ đầu dây bên kia người có tức giận hay không.
Lúc này An Khải đang ôm cậu ngồi trên sofa trong phòng bệnh.
Tống Nhiễm cười vỗ nhẹ tay anh hỏi, trở lại lúc nào ?.
An Khải không dối cậu nói,
"Từ lúc em bắt đầu nói chuyện điện thoại".
Tống Nhiễm tựa đầu vào vai anh, suy nghĩ xem làm sao để người này gọi tên kiếp trước của cậu đây.
An Khải thấy cậu không nói gì còn tưởng cậu buồn nên lựa lời nói ,
"Mặc, mình đi du học nhé".
Tống Nhiễm nhìn anh cười cười làm nũng nói
"Anh nuôi em chứ, bây giờ em không còn người thân nữa rồi".
An Khải véo mũi cậu nói ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!