Tuy hai người không ra đảo riêng tư, nhưng Lục Cảnh Thanh vẫn đưa Giang Từ Vãn tới một bãi biển có phong cảnh rất đẹp để nghỉ dưỡng.
Buổi sáng, gió biển mang theo hơi ẩm mằn mặn thổi ùa vào mặt.
Giang Từ Vãn đi chân trần trên bờ cát mềm.
Những con sóng dịu dàng tràn qua mu bàn chân, mát lạnh, thoải mái vô cùng.
Lục Cảnh Thanh đi theo phía sau, trong tay cầm đôi giày của cô. Ánh mắt anh vẫn dõi theo dáng vẻ tung tăng của cô gái nhỏ phía trước.
"Lục Cảnh Thanh, mau tới xem này!" Giang Từ Vãn bất ngờ ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ chạm vào một chú ốc mượn hồn bò chậm rãi trên cát. "Nó vác cái vỏ đẹp quá."
Lục Cảnh Thanh bước lại, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo hướng cô chỉ: "Nếu em thích, chúng ta có thể nhặt ít vỏ sò về làm kỷ niệm."
"Được đó." Giang Từ Vãn lại chọc chọc con ốc, cười nói: "Nhưng mà con này lười thật, em chọc mãi nó cũng không nhúc nhích. Anh xem, mấy con khác thì chạy nhanh lắm, sợ bị bắt đi, chỉ có nó là chả buồn động đậy!"
Lục Cảnh Thanh vốn định nói có lẽ nó không phải lười, mà là sắp chết rồi. Nhưng sợ cô nghe xong mất vui, anh chỉ im lặng, không nói gì.
"Đừng ngâm chân trong nước lâu quá, coi chừng bị cảm lạnh. Chơi thêm một chút nữa rồi mình về nhé."
Anh khẽ cúi xuống, bàn tay chạm vào mắt cá chân cô.
Dù nắng chiếu làm cát nóng ấm, nhưng nước biển vẫn lạnh ngắt, cứ ngâm mãi thế này chẳng mấy chốc sẽ nhiễm lạnh.
Thế nhưng Giang Từ Vãn giả vờ không nghe, vẫn mải mê đá sóng tung bọt trắng, thích thú chẳng muốn rời. Nếu có thể, cô thật sự muốn chơi cả ngày ở đây!
Thấy cô cố chấp, Lục Cảnh Thanh chỉ lắc đầu bất lực rồi đứng dậy. Giang Từ Vãn bỗng đưa tay kéo vạt áo anh nhân lúc anh không kịp phản ứng, cô đặt một chân lên giày anh, cả người ngả vào người anh.
"Anh cõng em đi, như vậy chân em sẽ không lạnh nữa!" Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lém lỉnh.
Hành động trẻ con của cô khiến Lục Cảnh Thanh bật cười, bàn tay đưa lên bóp nhẹ má: "Cõng thế này thì anh bước sao nổi?"
"Em không biết, anh tự nghĩ cách đi!" Giang Từ Vãn hếch mày, vừa cười vừa cúi xuống nghịch anh: "Giẫm anh! Giẫm anh nè!"
Cô cố tình dẫm lên chân anh, vừa dẫm vừa cười khanh khách.
"Không nghe lời." Lục Cảnh Thanh ngoài miệng trách, nhưng người lại chẳng hề né tránh. Anh vòng tay ôm eo cô, đề phòng cô mất thăng bằng ngã xuống.
Giang Từ Vãn bỗng nhón chân, định với lấy tóc anh. Lục Cảnh Thanh nghiêng đầu né tránh, khiến cô không làm được.
"Hôm nay nghịch thế cơ à? Đúng là phải dạy dỗ mới được." Anh biết tâm trạng cô đang vui, nên cái tính hay trêu chọc cũng lộ hết ra.
Bàn tay anh bất ngờ khẽ gãi vào hông cô. Quả nhiên, cơ thể Giang Từ Vãn mềm nhũn ngay tức khắc.
"Đừng gãi em, em nhột chết mất!" Cô giãy giụa, cố né tránh, "Buông tay ra mau!"
"Được thôi. Nhưng em cũng không được nghịch nữa, kẻo ngã xuống nước bây giờ."
Anh tỏ vẻ nhượng bộ.
Giang Từ Vãn thì được đà lấn tới, dồn hết sức nặng treo mình trên người anh, giống hệt con koala bám cây.
"Em không cần! Nếu ngã, em sẽ trách anh!"
Hai người cứ thế trêu đùa mãi không thôi.
Thấy cô vẫn đi chân trần, chẳng chịu chạm đất, Lục Cảnh Thanh thở dài, cúi người xuống, vòng tay bế ngang cô lên.
Giang Từ Vãn giật mình kêu khẽ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh: "Anh làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!