Sau một lúc lâu, cả hai mới buông nhau ra.
Lục Cảnh Thanh nhìn đôi môi cô bị hôn đến đỏ mọng, rồi lại khẽ hôn chốc lát nơi khóe miệng. Trong ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, giọng nói khàn khàn vang lên: "Bây giờ còn thấy lạnh không?"
Giang Từ Vãn lắc đầu, gương mặt đỏ ửng đến mức kinh người, khẽ chôn mặt vào ngực anh, nhỏ giọng đáp: "Không lạnh nữa."
Cô có thể nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh mẽ ngay bên tai.
Lục Cảnh Thanh bật cười khẽ, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của cô: "Lần sau đừng vội vàng như vậy. Buổi tối gió lớn, dễ bị cảm lắm. Nếu mà ốm, phải uống thuốc, còn phải tiêm nữa. Đến lúc đó em đừng có khóc."
"Em biết rồi…" Giang Từ Vãn lí nhí, bàn tay nghịch ngợm nắm lấy khuy áo sơ mi của anh, "Vậy còn anh thì sao? Anh vẫn chưa nói cho em biết, tại sao nửa đêm lại lén chạy tới, còn giận em nữa? Đúng rồi, thầy của anh giờ thế nào rồi? Ông ấy có khá hơn chút nào không?"
Nhắc đến Thịnh Phong, ý cười trong mắt Lục Cảnh Thanh nhạt dần.
Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, phải chờ thêm vài ngày nữa mới biết được tình hình. Bác sĩ nói tuổi ông ấy đã cao, có lẽ cũng chỉ chống đỡ được ít ngày này thôi"
Giọng anh thoáng chút bất lực.
Chuyện sinh tử vốn chẳng ai có thể thay đổi. Dù có nhiều tiền, nhiều quyền đến đâu cũng không thắng nổi quy luật tự nhiên của đời người.
Giang Từ Vãn thở dài, vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ giọng an ủi: "Bây giờ y học tiến bộ lắm, chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh đừng quá lo, quan trọng là giữ gìn sức khỏe của mình."
Rõ ràng chính bản thân cô còn chẳng biết tự chăm sóc cho mình, nửa đêm vẫn có thể mặc áo ngủ chạy ra ngoài. Vậy mà giờ lại làm ra vẻ chín chắn, đi khuyên nhủ người khác.
Lục Cảnh Thanh hiểu cô đang lo cho mình, nên càng ôm chặt lấy: "Ừ, anh biết rồi. Giờ có em ở bên, anh thấy yên tâm hơn nhiều."
Trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy nhịp thở khe khẽ của cả hai, cùng tiếng côn trùng vọng lại ngoài cửa kính.
Giang Từ Vãn dựa vào lồng ngực anh, mí mắt dần nặng trĩu. Thật ra cô đã mệt từ lâu, nếu không vì muốn ra ngoài tìm anh, chắc hẳn đã ngủ say trong phòng rồi.
Giờ đây nằm trong vòng tay anh, giống như được cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, cảm giác an toàn tràn đầy. Buồn ngủ kéo đến như thủy triều.
Lục Cảnh Thanh nhận ra hơi thở cô dần đều đặn, cúi đầu nhìn, thấy cô đã ngủ từ lúc nào.
Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ.
Anh cẩn thận điều chỉnh tư thế, kéo áo khoác đắp thêm cho cô, để cô dựa thoải mái hơn.
Xác nhận cô đã ngủ say, Lục Cảnh Thanh mới bế cô xuống xe, đưa trở về.
Cách đó không xa, dưới mái hiên biệt thự Giang gia, các bảo mẫu vẫn chờ sẵn.
Nửa tiếng trước, khi thấy Giang Từ Vãn mặc áo ngủ chạy ra ngoài, họ vốn định ngăn lại. Nhưng khi nhận ra chiếc xe đen quen thuộc của Lục Cảnh Thanh, họ liền hiểu chuyện, khéo léo lui vào trong, không ai dám xen vào.
Giờ thấy anh bế cô trở về, các bảo mẫu vội vàng mở cửa.
Nhìn cảnh ấy, họ ngầm hiểu tình cảm giữa hai người ngày càng tốt, sớm muộn cũng sẽ thành đôi thôi. Người trẻ tuổi mà, lúc nào cũng đầy tâm tư.
Lục Cảnh Thanh bế Giang Từ Vãn lên lầu.
Đặt cô nằm yên trên giường, anh mới khẽ thở ra.
Mẹ Vương bước đến, nhẹ giọng hỏi: "Có cần đánh thức tiểu thư rửa mặt không?"
Anh lắc đầu, giọng trầm thấp: "Không cần, cứ để cô ấy ngủ. Mẹ Vương cũng nghỉ đi, tôi ở đây một lát rồi sẽ về."
Những ngày sau đó, Lục Cảnh Thanh vô cùng bận rộn.
Nhưng dù công việc ngập đầu, mỗi ngày anh đều sắp xếp thời gian đến Giang gia thăm Giang Từ Vãn, hoặc cùng cô đến bệnh viện thăm Giang Diệu Hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!