Câu chuyện lại được lặp lại một lần nữa, Vân Yến vẫn giả vờ đáng thương cho đến lúc Vô Thi đến.
Vô Thi vừa mở miệng nói Vân Yến liền nhét một viên chocolate vào miệng anh ta.
Chỉ thấy mặt Vô Thi đen lại rồi im re từ lúc đó, không nói chuyện gì với cô nữa.
Vô Thi trên đời này ghét nhất là ma quỷ, ghét thứ hai là chocolate, anh không thể nào nuốt nổi loại kẹo này.
Nhưng kẹo này là Vân Yến cho Vô Thi ăn, anh không thể nhả ra được đành ngậm ngùi nuốt xuống.
Vân Yến cong mắt ăn chocolate, không để ý đến ai nữa.
Mọi người tiếp tục ngồi chờ Tô Nguyệt Đóa về để tám chuyện.
Một tiếng sau, ai ai trong sảnh cũng thấy khuôn mặt đám người Tô Nguyệt Đóa sáng lạng đi vào, liền thì thầm chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tô Nguyệt Đóa liếc nhìn xung quanh, cảm thấy có chút kì lạ.
"Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi." Tô Nguyệt Đóa đưa thẻ nhiệm vụ cho Tiểu Mai.
"Này, cô có liêm sỉ không vậy, lấy cắp Quang Thánh của Khổng gia rồi dùng tự do như thế hả?" Tiểu Ngọc không nhịn được mà mắng.
"Cô nói gì thế? Tôi làm gì giữ Quang Thánh?" Tô Nguyệt Đóa khó hiểu hỏi.
"Vậy cái gì trên tay cô đó?" Tiểu Ngọc nhíu mày chỉ vào ngón giữa của cô ta, có một chiếc nhẫn y hệt như Quang Thánh.
Tô Nguyệt Đóa mở to mắt, cái gì thế này? Tại sao Quang Thánh lại ở trên tay cô ta? Cô ta chưa từng thấy qua Quang Thánh thì làm sao biết nó ở đâu mà lấy.
Bạch Vũ Huyền nhìn Tô Nguyệt Đóa có chút không tin tưởng được, ánh mắt của Khổng Tước cũng tràn đầy nghi ngờ mà nhìn cô ta.
"Tôi...! Tôi không có lấy...! Thật đó...! Tôi thề nếu tôi nói dối trời sẽ đánh tôi." Tô Nguyệt Đóa cứng họng, không chịu nổi mà thề độc.
"Rầm rầm rầm." Ngay lúc đó ba đạo sấm liền đập xuống xung quanh hội thiên sư.
Mọi người: "..."
Tô Nguyệt Đóa: "..."
"Tôi...! tôi, sư phụ...! con." Tô Nguyệt Đóa lắp bắp nói, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Vô Thi.
Vô Thi mím môi, ánh mắt không tin tưởng nhìn cô ta.
"Con... Là cô ta...! Là cô làm đúng không?"
Tô Nguyệt Đóa nhìn Vân Yến, thấy cô đang mỉm cười liền nhận định là cô làm.
Tiểu Mai lập tức lên tiếng bảo vệ Vân Yến.
"Tô tiểu thư, tại sao Nhược Vũ lại phải đưa cho cô Quang Thánh chứ? Không lẽ chỉ vì muốn làm xấu thanh danh của cô? Nhược Vũ cũng không nhỏ mọn như cô."
Vân Yến : "..." Ờ, ta nhỏ mọn thế đó.
"Đúng thế! Vô Thi thiên sư xin ngài hãy dạy lại đồ đệ của mình." Tiểu Ngọc cảm thấy bất bình thay cho cô.
Vô Thi nhìn về phía Vân Yến, một cái nhìn sâu sắc, rồi đến gần Tô Nguyệt Đóa để lấy Quang Thánh trả lại cho Khổng gia.
"Ký khế ước máu rồi." Vô Thi chau mày nói.
Vân Yến liền vờ đau khổ: "Chị Tô, Quang Thánh là báu vật của Khổng gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!