Chương 49: (Vô Đề)

—— Chúc mừng ký chủ hoàn thành chủ tuyến và phó tuyến nhiệm vụ, cộng đạt được 500 tích phân, khấu trừ hệ thống nhân cách hóa hình thái hiệp trợ 50 tích phân, trước mắt đoạt được tích phân là 1150, có hay không đổi lấy quyền lực rời khỏi trừng phạt thế giới? —— Cự tuyệt, xin chủ quản khảo hạch. —— Xác nhận tiêu hao 1000 tích phân đổi chủ quản khảo hạch? —— Xác nhận.

Lê Đàn bị đau tỉnh lại, anh ta mở mắt nhìn trần nhà trắng toát, hít thở toàn là mùi thuốc sát trùng.

Bệnh viện sao... Lê Đàn nhớ lại rồi phát hiện toàn thân đều băng bó mấy lớp vải.

"Lê giáo sư! Cuối cùng ngài cũng tỉnh!" Đường Ôn bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy Lê Đàn mở mắt, kích động tiến lên nhìn vài lần, rồi lại chạy ra khỏi phòng, mơ hồ có thể nghe thấy anh ta nói gì đó là đã tỉnh rồi.

Đường Ôn chạy ra thông báo cho những người khác, chớp mắt phòng bệnh của Lê Đàn đã đầy những người đến thăm hỏi, phần lớn là đồng nghiệp của anh ta ở viện nghiên cứu.

Lê Đàn bị thương nằm viện là do vụ nổ ở viện nghiên cứu, kỳ tích là chỉ bị chút thương ngoài da.

Đầu Lê Đàn truyền đến từng cơn đau nhức âm ỉ, anh ta hơi nhíu mày không nói gì.

Đường Ôn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lê Đàn, ngăn cản những người khác tiếp tục nói, nói với anh ta: "Giáo sư, ngài cứ dưỡng thương cho tốt, tuy rằng viện nghiên cứu bị phá hoại, nhưng may mắn là thực nghiệm thể của chúng ta hoàn hảo không tổn hao gì."

Đồng tử Lê Đàn co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Ôn hỏi: "Anh nói cái gì? Thực nghiệm thể còn ở?"

Đường Ôn cho rằng Lê Đàn rất vui mừng, mỉm cười nói: "Chúng tôi lúc trước cũng cho rằng thực nghiệm thể đã chết, nhưng ngay trong lúc ngài hôn mê, cậu ta kỳ tích vẫn còn hô hấp, hiện tại chúng tôi đã chuyển cậu ta đến một viện nghiên cứu khác."

Bàn tay không bị thương của Lê Đàn nắm chặt ga giường, anh ta nói: "Tôi sẽ mau chóng xuất viện, sắp xếp người canh giữ cẩn thận bên cạnh cậu ta."

Đường Ôn đồng ý, anh ta bất đắc dĩ nói: "Thực nghiệm thể lực lượng quá mạnh hoàn toàn không cần chúng ta bảo hộ a."

Lê Đàn nhìn anh ta như nhìn một bệnh nhân thiểu năng trí tuệ nặng: "Sắp xếp người là để ngăn cản những chuyên gia không có mắt kia, tránh cho đối diện rồi bị giết."

"A! Vâng vâng vâng, tôi đây đi sắp xếp," Đường Ôn vừa lấy điện thoại ra, vừa phất tay với những người khác nói: "Giáo sư muốn nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy."

Lê Đàn chỉ bị thương ngoài da, anh ta rất nhanh xuất viện đến viện nghiên cứu nơi thực nghiệm thể đang ở, trong một lồ ng kính chứa đầy chất lỏng màu xanh lục thấy thực nghiệm thể.

Cậu ta mặc đồ trắng, tay chân đều bị khóa còng, miệng đeo một thiết bị hô hấp, mái tóc bạc theo chất lỏng đong đưa, dường như cảm giác được gì đó, cậu ta mở mắt ra.

Tim Lê Đàn đập thình thịch, ngược lại lại rất muốn rơi lệ, anh ta tiến gần lồ ng kính, đặt tay lên trên nói: "Cậu không chết... Thật tốt quá."

"Thập Tam..."

Toàn thân Thập Tam đều không thể nhúc nhích, Lê Đàn chỉ có thể thông qua đôi mắt hơi cong của cậu ta nhìn ra cảm xúc truyền đạt.

"Lê giáo sư, ngài không thể ở lại viện nghiên cứu quá lâu." Nhân viên trông coi bước vào nói.

Lê Đàn lạnh lùng nhìn về phía anh ta: "Có ý gì?"

"Đây là mệnh lệnh từ cấp trên, ngài không thể nghiên cứu ra năng lực biến dị của đối phương từ thực nghiệm thể, cho nên thực nghiệm thể đã được chuyển giao cho người khác."

"Thực hảo." Lê Đàn quay đầu lại nở một nụ cười với Thập Tam, sau đó cùng nhân viên trông coi rời đi.

Lê Đàn biết, cái gọi là không thể nghiên cứu ra thành quả chỉ là một cái lý do, nguyên nhân thực sự là anh ta yêu Thập Tam.

Anh ta là một giáo sư viện nghiên cứu, bề ngoài chỉ nghiên cứu một số dược phẩm, nhưng ngầm là người phụ trách thể thực nghiệm. Những người trong phòng thực nghiệm đều là những tử tù không có thân nhân. Công việc của anh ta là nghiên cứu ra dược tề có thể kích phát tiềm năng của con người, sau đó dùng trên những người này làm tham khảo.

Sau đó có một ngày, anh ta gặp Thập Tam.

Thập Tam ở giữa một đám tử tù hung thần ác sát đặc biệt nổi bật, lớn lên xinh đẹp, tóc bạc mắt bạc, tựa như một hoàng tử của một quốc gia, chói mắt vô cùng. Khi cậu ta nhìn người, đáy mắt không có nhiều hơi ấm.

Khi cậu ta đưa tay vặn gãy cổ một nghiên cứu viên, trên mặt cũng không có nhiều dao động.

Những tử tù khác khi lần lượt uống dược tề đều phản ứng rất thống khổ, nhưng Thập Tam quả thực rất ít khi không đau đớn. Cậu ta không cảm thấy bất kỳ kinh hãi nào, cũng không vì dùng dược tề mà cảm thấy sợ hãi.

Ngược lại, khi cậu ta lại một lần nữa tăng cường năng lực, cậu ta kinh ngạc cảm thán: "Anh biết không, vừa rồi tôi có một trăm cách giết anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!