Chương 12: (Vô Đề)

Người đàn ông có mái tóc trắng như tuyết nhanh chân bước về phía Điện Quang Minh uy nghiêm. Hai kỵ sĩ canh giữ cổng điện vừa nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, liền lập tức cúi đầu hành lễ kính cẩn: "Tham kiến Đại nhân Thập Tam."

Người đàn ông được gọi là Thập Tam có mái tóc ngắn màu trắng bạc, vài sợi tóc mái lòa xòa trước vầng trán cao. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng tuyết. Bộ giáp bạc hắn mặc lúc này lại dính đầy những vết máu tươi sẫm màu, đặc biệt là thanh trường kiếm đeo bên hông, tỏa ra một mùi máu tanh nồng nặc khó chịu.

Đối với dáng vẻ này của Thập Tam, những lính canh đã quá quen thuộc. Hắn liếc nhìn cái đầu một con ma thú kỳ dị mà người đàn ông đang xách trên tay, không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt, lắp bắp hỏi: "Đại... Đại nhân Thập Tam, con ma thú này... rõ ràng là Slime mà! Ngài... ngài làm thế nào mà lấy được ấu tể từ ổ Slime vậy?"

Slime là một loài ma thú sống theo bầy đàn sâu trong Rừng Sâu Tư Đặc. Số lượng của chúng vô cùng lớn, và tính công kích thì đáng kinh ngạc. Bình thường, không ai dám mạo hiểm trêu chọc chúng, huống chi là cả gan cướp đoạt ấu tể của chúng.

Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông quét qua, mang theo một sự băng giá thấu xương khiến người ta không khỏi rùng mình. Chỉ nghe thấy hắn nhàn nhạt buông một câu: "Giết sạch chúng, rồi lấy nó về."

Hai người lính canh mồ hôi lạnh toát ra như tắm. Họ khẽ nghiêng người, trao đổi một ánh mắt kinh hoàng với nhau, rồi vội vàng cung kính mở cánh cửa điện phủ nặng nề, để người đàn ông tiến vào bên trong.

Đợi đến khi bóng dáng người đàn ông khuất sau cánh cửa, người lính canh vừa nãy mới cảm thấy hơi lạnh bao quanh mình từ từ rút đi. Hắn vội vàng đưa tay lau vệt mồ hôi lạnh trên trán, khẽ nói với đồng đội: "Đại nhân Thập Tam quả thực còn đáng sợ hơn cả ma thú."

Người kia khẽ gật đầu đồng tình: "Bất quá vẫn là Giáo Hoàng đại nhân lợi hại. Chỉ có ngài ấy mới có thể thu phục được một cao thủ ngạo nghễ như Đại nhân Thập Tam."

Không ai biết rõ lai lịch của Thập Tam, hắn giống như từ hư vô mà xuất hiện. Chỉ biết một ngày nọ, hắn được chính Giáo Hoàng tuyên bố trở thành Thánh Kỵ Sĩ ngay tại điện phủ.

Vào thời điểm đó, đã có rất nhiều người phản đối quyết định này. Nhưng khi Thập Tam lạnh lùng rút thanh kiếm bạc ra khỏi vỏ, khí thế kh ủng bố tỏa ra từ hắn đã khiến không mấy ai dám đứng ra phản đối nữa.

Giáo Hoàng đứng trên bệ cao của điện phủ, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý nói: "Nếu không còn ai phản đối, vậy Thập Tam chính thức trở thành Thánh Kỵ Sĩ chuyên thuộc của ta."

Người đàn ông bước chân vào bên trong điện phủ. Đại sảnh vàng son lộng lẫy không một bóng người. Hắn đi về phía một góc khuất tối tăm. Những giọt máu tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay hắn rơi trên nền đá cẩm thạch, tạo thành một vệt đỏ sẫm kéo dài.

Trong góc khuất có một cánh cửa bí mật. Người đàn ông không chút do dự mở cửa bước vào. Hành lang dài hun hút tối đen, chỉ có một vệt sáng trắng yếu ớt ở phía xa cuối hành lang. Người đàn ông lặng lẽ bước về phía ánh sáng. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, cuối cùng hắn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, khó ngửi đến buồn nôn.

Đến khi cuối cùng đi đến nơi có ánh sáng, hắn nhìn thấy Giáo Hoàng, người đại diện cho ánh sáng thánh khiết, vẫn mặc bộ bạch y thêu chỉ vàng hoa lệ quen thuộc. Khuôn mặt tái nhợt thanh tú của ngài nở một nụ cười quỷ dị, đôi mắt màu vàng kim chăm chú nhìn vào chiếc nồi đất trước mặt. Ngài đang không ngừng dùng một chiếc gậy gỗ khuấy đều một chất lỏng sền sệt màu đen kỳ lạ bên trong.

"Ngươi OOC rồi, ký chủ." Giọng người đàn ông vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng lại ẩn chứa một chút bất đắc dĩ khó nhận ra.

"Thập Tam, thứ ta muốn ngươi lấy về đâu?" Lê Đàn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu vàng kim sáng rực lên khi nhìn thấy cái đầu ma thú trong tay 013.

"Số hiệu của tôi là 013, không phải Thập Tam." 013 lạnh lùng đưa tay giao cái đầu Slime cho Lê Đàn. Chỉ thấy người sau lập tức ném nó vào nồi chất lỏng đen sền sệt, mùi vị tức khắc trở nên càng thêm khó ngửi, khiến người ta muốn nôn mửa.

013 khẽ nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc: "Ngươi thân là giáo hoàng hệ quang minh cao quý, vì sao lại chế tạo ra thứ dược tề hắc ám ghê tởm này?"

"Vô luận quang minh hay hắc ám, chẳng phải đều cùng tồn tại trong thế giới này sao?" Lê Đàn vẫn giữ vẻ tao nhã và thánh thiện của một giáo hoàng, khẽ mỉm cười đáp.

013 không chấp nhận kiểu lý luận này: "Vậy tôi có thể trở về thế giới của mình không?"

Khi mới tiến vào thế giới này, Lê Đàn đã lập tức dùng 50 điểm tích lũy quý giá để 013 nhân cách hóa, trợ giúp hắn trong nhiệm vụ. 013 vô cùng khó hiểu với hành động này. Thân phận lần này của Lê Đàn là giáo hoàng hệ quang minh, trừ nhân vật chính của thế giới này ra, luận về sức mạnh thuần túy, không ai có thể là đối thủ của hắn.

Lê Đàn chỉ nhàn nhạt trả lời: "Ta không thích tự mình động thủ vào những việc nhỏ nhặt này."

013 là một hệ thống bất tử. Lê Đàn đã nhắm vào điểm này, không ngừng đưa ra những yêu cầu vô lý, ép buộc hắn phải đến những nơi nguy hiểm đầy rẫy ma thú để thu thập những nguyên liệu kỳ lạ và ghê tởm, phục vụ cho việc chế tạo dược tề hắc ám của mình.

013 cảm thấy hắn nên thể hiện một vẻ mặt tức giận để phản đối, nhưng Lê Đàn dường như chẳng sợ hãi điều gì cả. Hắn chợt nhớ ra lần này ngoài việc mang nguyên liệu về, hắn còn có một chuyện quan trọng cần báo cáo.

"Ký chủ, chỉ số Linh Hồn của Ưu Nhĩ hôm nay đã tăng lên một chút."

"Ừ." Lê Đàn lãnh đạm đáp một tiếng, không mấy để tâm.

Ưu Nhĩ chính là nhân vật chính của thế giới này. Nhiệm vụ mà Lê Đàn nhận được từ hệ thống là phải khiến chỉ số Linh Hồn của Ưu Nhĩ đạt đến con số 100, rồi khiến hắn cam tâm tình nguyện dâng hiến linh hồn thuần khiết của mình.

Vốn dĩ Lê Đàn khá tò mò muốn biết chỉ số Linh Hồn đạt đến 100 sẽ như thế nào, nhưng kể từ khi hắn đến thế giới này và nhìn thấy Ưu Nhĩ, đã mười năm trôi qua. Ưu Nhĩ từ một cậu bé tóc vàng mắt xanh ngây thơ đã lớn lên thành một thanh niên tóc vàng mắt xanh tuấn tú, nhưng chỉ số Linh Hồn của cậu ta vẫn chỉ dừng lại ở con số đáng thương là 20.

Ngay cả những người bình thường mà Lê Đàn gặp ở thế giới trước cũng có chỉ số Linh Hồn dao động từ 25 đến 40. Dù hắn đã cố tình trách cứ hay gây khó dễ cho Ưu Nhĩ bằng đủ mọi cách, cậu ta vẫn giữ được sự lương thiện và thuần khiết trong tâm hồn, thậm chí còn hơn cả những thiên sứ mà người ta thường ca ngợi.

Lê Đàn khẽ hỏi, giọng điệu có chút lười biếng: "Ngươi đang làm sư phụ dạy kiếm thuật cho hắn, chẳng lẽ không tìm được cơ hội nào để làm hắn bị thương vài lần sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!