Cả hai cứ cười đùa như vậy cho đến khi đến trường.
Cặp đôi trẻ vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Ai gặp họ không chỉ chỏ thì cũng là bàn tán.
Quân Dao không hề để tâm đến những lời bàn tán ấy , hiên ngang nắm tay Lăng Lãnh đi thẳng.
- Tớ nghĩ ...
các cậu nên ra đây một chút.
Tiêu San vừa thấy hai người liền lẳng lặng đi lên sân thượng.
Lúc ngang qua hai người còn không quên nhắc nhở một tiếng.
Cô thấy vậy lấy làm lạ.
Tiêu San hàng ngày chính là dạng người hổ báo cáo chồn , nói nhiều không ngớt.
Chỉ cần thấy cô , ngay lập tức cô bé sẽ nhảy lên ôm chặt , ríu rít mãi không rời.
Lần này lại bày ra thái độ như thế , chắc chắn không phải chuyện lớn thì cũng là chuyên siêu lớn.
Lăng Lãnh và Quân Dao không hẹn mà cùng quay ra nhìn nhau rồi chia ra mỗi người một hướng , tiến đến sân thượng.
" Cạch "
Cánh cửa sân thượng mở ra , cái gió lạnh buốt của đầu đông đổ vào hành lang vắng.
Quân Dao và Lăng Lãnh cùng bước vào nhìn xung quanh sân thượng.
Lát sau mới phát hiện ra Tiêu San đang mệt mỏi dựa người vào tường ở góc khuất sân thượng.
Cả người cô bé đều toát lên vẻ mệt mỏi.
- Các cậu đến rồi à ?
Tiêu San mở mắt ra nhìn thẳng vào cặp đôi năm nữ phía trước.
Sau đó lại cẩn trọng nhìn xung quanh , mãi cho đến khi thấy không có gì bất thường , cô bé mới ra hiệu cho cả hai ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô và hắn cũng không thắc mắc gì ngồi xuống bên cạnh.
Quân Dao chăm chú quan sát gương mặt của Tiêu San.
Mái tóc vẫn được bọn gọn nhưng nhìn qua thấy hơi rối.
Đôi mắt hơi sưng , quầng thâm cũng khá nặng.
Tiêu San mấp máy đôi môi khô khốc lên , cất giọng có phần run rẩy.
- Quân Dao ...
cậu gặp nguy rồi !
- Sao ?
Lăng Lãnh nghe xong kích động hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!