Xin chào , tôi tên Lạc Quân Dao.
Cả Quân và Dao đều có nghĩa là ngọc đẹp.
" Reng ...
reng ...
"
- Ồ , tôi đi trước nhé.
Quân Dao vừa nghe thấy tiếng chuông tan tiết liền bước đi thẳng ra phía cửa , không quên lịch sự chào Lăng Lãnh.
Sau khi bóng hình của thiếu nữ đã khuất bóng , nam tử vẫn nhìn theo hướng đi của cô gái , môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mĩ.
Cô bây giờ chính là đang tìm đường đi đến căn tin ăn sáng , nguyên chủ có thói quen bỏ bữa nhưng cô bỏ không nổi nha.
- Quân Dao !
Tiếng hét lớn vang lên , ngay sau đó , cả cơ thể cô theo quán tính đổ về trước , may là Quân Dao vẫn đứng lại được.
Cô quay người , nhìn vào hung thủ của sự việc vừa rồi đang bám dính trên lưng mình.
- Cô là ai thế ?
" Đoàng "
Một tiếng sét thật lớn đánh qua tai của vị nữ nhân kia , cô ta nhảy xuống đất , hai tay chọt vào nhau bày ra vẻ mặt ủy khuất.
- Mình chỉ là sáng nay quên không gọi cậu đi học thôi mà , đừng giận thế chứ.
" Ai đây ? "
Quân Dao nhìn một màn trước mắt không nhịn nổi mà chảy hắc tuyết , nhanh chóng liên hệ tới hệ thống nhà mình.
[ Tiêu San , bạn thân nguyên chủ.
]
" Ồ "
Khẽ đánh mắt qua người nữ nhân kia một lát , Quân Dao nhanh chóng quay đi , bước thẳng.
- Bao mình một bữa , mình liền hết giận.
- Được !
Tiêu San nghe xong vui mừng đến nhảy dựng lên , cô nhanh chóng chạy vọt lên , nắm tay Quân Dao kéo thẳng đến quầy bán hàng.
- Cậu muốn ăn gì ?
Tiêu San đưa cặp mắt sáng rực nhìn Quân Dao.
- Một bánh kẹp , một mì ý và một cà phê sữa đá.
- Được rồi , chờ mình một lát.
Rất nhanh sau đó , đồ ăn của bọn họ cũng đã có , cả hai chọn một bàn ở trong góc gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!