Chương 31: (Vô Đề)

"Tranh chữ của tiên sinh chúng tôi rất tốt, tốt đến mức ai cũng hỏi mua, giờ chỉ còn lại ba bức."

"Bao nhiêu tiền một bức?"

"Mười tám văn thôi ạ, bán rẻ để còn về, trời sắp đổ tuyết rồi.

"Tần Tiểu Mãn rón rén bước lại gần, quả nhiên không nhìn lầm, thấy tiểu tử này đang rao hàng, mà xem ra buôn bán cũng khá được, liên tục có người đến hỏi giá. Cậu kiên nhẫn chờ đợi, thấy khách mua hàng rời đi mới tiến lại gần. Vương Trụ Tử hôm nay bán tranh Tết được kha khá, đang vui vẻ bỏ tiền vào túi, tính toán lát nữa bán hết sẽ mua chút đồ về chuẩn bị Tết, bỗng nhiên có người vỗ vai, một giọng nói lạnh tanh vang lên:"Ngươi đang bán gì ở đây vậy?"

"Tiểu, Tiểu Mãn ca!

"Ngó thấy người đang nhìn mình chằm chằm, Vương Trụ Tử giật nảy mình, vội vàng nhét túi tiền vào thắt lưng. Tần Tiểu Mãn thấy hắn làm vậy, nhíu mày nói:"Ngươi làm gì thế, cứ như ta muốn cướp tiền của ngươi vậy."

"Không, không phải."

"Sao tự nhiên lại bán tranh Tết, lấy ở đâu ra?"

Vương Trụ Tử vội vàng nói: "Ta lấy ở hiệu sách ra bán."

Tần Tiểu Mãn liếc nhìn hắn, cậu không dễ bị lừa như vậy, hiệu sách đúng là có tranh Tết để bán, nhưng phải tự bỏ tiền ra mua rồi mới có thể bán lại, mà bán được mười tám văn một bức, thì giá mua vào dù rẻ cũng phải một hai văn, tiểu tử này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

"Còn giả vờ, ta biết hết rồi, được lắm, hai người các ngươi dám qua mặt ta…."

Tần Tiểu Mãn còn chưa dứt lời, Vương Trụ Tử liền khai thật: "Không phải, Hành ca không phải cố ý giấu ngươi."

Nghe vậy, Tần Tiểu Mãn cau mày: "Đúng là Đỗ Hành cho ngươi à!

"Cậu đoán chuyện này có liên quan đến Đỗ Hành, không ngờ tiểu tử này lại để lộ ra nhanh như vậy. Vương Trụ Tử nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bịt miệng. Tần Tiểu Mãn lạnh lùng nói:"Khai thật đi!"

Vương Trụ Tử bị Tần Tiểu Mãn quát làm cho run bắn, sợ cậu nên đành khai hết chuyện Đỗ Hành vẽ chữ bán tranh Tết cho hắn mang lên huyện thành bán.

"Tiểu Mãn ca đừng trách Hành ca, đàn ông phải có chút tiền riêng trong người chứ, Hành ca tuy què chân không đi được, nhưng cũng có bản lĩnh kiếm tiền, mấy ai trong thôn sánh bằng."

Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Vương Trụ Tử: "Còn đến lượt ngươi dạy đời ta à.

"Vương Trụ Tử im bặt. Tần Tiểu Mãn dịu giọng:"Hôm nay buôn bán thế nào?"

"Hôm nay là phiên cuối cùng trong năm, buôn bán tốt hơn mấy lần trước, chỉ còn hai bức nữa là hết, bán rẻ chút là đi được ngay."

Tần Tiểu Mãn ừ một tiếng: "Vậy ngươi tiếp tục bán đi."

Vương Trụ Tử thấy Tần Tiểu Mãn không giận, thở phào nhẹ nhõm, ôm tranh Tết định đi, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, chạy lại gần Tần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn ca, chuyện này ngươi đừng nói cho Hành ca biết nhé, nếu không sau này huynh ấy sẽ không cho ta bán nữa đâu."

"Qua năm rồi ai còn mua tranh Tết nữa." "Còn năm sau nữa chứ!

"Tần Tiểu Mãn thầm nghĩ chuyện sau này ai mà biết được, giống như vụ rau ngâm của họ, cũng chỉ trông chờ vào mấy ngày này bán, kết quả chưa kiếm được bao nhiêu đã bị người ta học theo được mười mươi, để người ta kiếm bộn."Được rồi, ta không biết gì cả."

Vương Trụ Tử nghe vậy cười toe toét: "Cảm ơn Tiểu Mãn ca."

Nhìn hắn đi khuất, Tần Tiểu Mãn thở dài, cậu cứ tưởng Đỗ Hành thật thà, nào ngờ hắn cũng giấu mình để dành tiền.

Để dành tiền?

Tần Tiểu Mãn nhíu mày, trong lòng dấy lên nghi ngờ, Đỗ Hành để dành tiền làm gì?

Dù mình không cho hắn nhiều tiền, nhưng hiện giờ hắn đang dưỡng thương ở nhà, ba bữa cơm đều đặn, chưa từng để hắn đói, lại còn nghĩ hắn bị thương phải tẩm bổ, trong nhà không thiếu đồ ăn ngon, hắn cần dùng tiền vào việc gì chứ?

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn dành dụm tiền để bỏ trốn?

Tần Tiểu Mãn nghĩ đến đây như có mũi kim đ.â. m vào tim, đau nhói. Cậu mang tâm trạng nặng nề trở về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!