Chương 24: (Vô Đề)

Trong bóng tối, Tần Tiểu Mãn chẳng thấy gì cả, trong lòng càng bất an, cảm thấy toàn thân căng cứng.

"Tiểu Mãn?"

Đỗ Hành cầm đèn dầu, đứng ở cửa phòng, ánh đèn vàng ấm áp xua tan bóng tối.

Sang tháng chạp, trời rét hơn, Đỗ Hành vốn ngủ không sâu giấc, lại nghe tiếng chuột chạy trên xà nhà, rồi lại tiếng mèo kêu, càng không ngủ được.

Cho đến khi thấy bóng mèo thoảng qua, hắn mới cố gắng ngồi dậy, định đuổi mèo hoang ra ngoài, nhưng lại thấy Tần Tiểu Mãn tay cầm gậy: "Sao thế?"

"Ta… ta nghe thấy tiếng động, tưởng có trộm vào nhà."

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành, không biết là do ánh đèn hay gì khác, cậu thở phào nhẹ nhõm, bỗng chốc toàn thân thả lỏng.

Tuy chẳng làm gì, nhưng lại có cảm giác như vừa làm xong việc nặng, chân tay bủn rủn.

"Cửa vẫn khóa kỹ mà. Chắc là mèo hoang vào nhà, lúc nãy nó kêu ở phòng ta, chắc là đuổi theo chuột."

Đỗ Hành an ủi: "Ta định đuổi nó ra ngoài, nhưng dậy không tiện, cứ mặc kệ, không ngờ lại làm ngươi tỉnh giấc."

"Vậy thì tốt." Tần Tiểu Mãn lẩm bẩm: "Mèo đuổi chuột cũng chẳng sao."

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn sắc mặt không tốt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hắn dịu giọng: "Về ngủ đi, mai còn phải lên thành. Ta không sao, ngươi yên tâm."

Tần Tiểu Mãn ngẩng lên nhìn Đỗ Hành, rồi tiến đến đỡ hắn: "Vâng, ta đưa huynh vào nhà rồi về ngủ."

Đỡ Đỗ Hành về phòng, hắn liếc nhìn người bên cạnh, thấy tay Tần Tiểu Mãn vẫn còn run.

Tần Tiểu Mãn đắp chăn cho Đỗ Hành, cử chỉ nhẹ nhàng chậm rãi, có vẻ vẫn còn mơ màng. Đỗ Hành cũng không giục, một lúc lâu sau, Tần Tiểu Mãn như sực tỉnh, cảm thấy mình nấn ná quá lâu, liền nói: "Vậy ta về phòng đây."

Đỗ Hành bất chợt nắm lấy tay cậu: "Nếu sợ thì ở lại đây với ta."

Tần Tiểu Mãn sững người, do dự một lát rồi vội vàng nói: "Ta có sợ gì đâu, ở nhà mình còn sợ gì. Trước đây sống một mình lâu như vậy, giờ có thêm người còn gì. Có gì mà phải sợ…"

Nói vậy nhưng giọng cậu càng lúc càng nhỏ dần.

Nhưng cậu không dám thừa nhận mình sợ hãi muốn có người bầu bạn, sợ bị phát hiện ra điểm yếu, cậu rút tay khỏi tay Đỗ Hành định bỏ chạy.

Đỗ Hành lớn tuổi hơn, nào không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi, thấy cậu định ra ngoài, liền vội vàng nói: "Ban đêm ta muốn đi tiểu hơi bất tiện, nếu ngươi ở đây thì ta gọi ngươi giúp đỡ."

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, cậu xoa cánh tay, mím môi: "Cũng đúng, vậy, vậy ta ngủ lại đây."

Đỗ Hành ho nhẹ một tiếng: "Phòng ngươi có trường kỷ, ta ngủ trên đó." Lần này Tần Tiểu Mãn không cãi lại.

Đỗ Hành nhích sang một bên, thấy Tần Tiểu Mãn không ngại phiền phức bê chăn chiếu đến trải lên trường kỷ. Trường kỷ khá ấm, tuy nhỏ hơn giường một chút, nhưng vẫn nằm tạm được.

Thế là hai người cùng ở chung một phòng. Tần Tiểu Mãn cũng không còn thấy sợ hãi nữa, cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng thở đều đều của Đỗ Hành, nỗi bất an trong lòng dần tan biến.

Cậu thầm nghĩ, mấy hôm trước mình cố tình rót nhiều nước cho hắn, chính là muốn hắn ban đêm muốn đi tiểu sẽ cần người giúp đỡ, để ở cùng phòng, ai ngờ người ta đâu có chịu.

Giờ lại tự mình dâng tận cửa.

"Lúc nãy Trụ Tử với Nhị Ngưu đến sân chơi có kể ta nghe chuyện trước đây."

Tần Tiểu Mãn rúc trong chăn cựa quậy, tuy vụng về nhưng cậu cũng biết Đỗ Hành cố tình tìm cớ để ở lại với mình, hắn coi mình như trẻ con vậy.

Nhưng hình như cũng không tệ.

Nghe hắn nói, Tần Tiểu Mãn đáp nhỏ: "Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!