Bán xong đồ, Tần Tiểu Mãn không đợi xe bò của Tần Hùng mà mua sắm chút đồ rồi bỏ ra hai văn tiền đi xe bò về nhà.
Cậu không mang nhiều đồ, đi bộ cũng được, nhưng Đỗ Hành chân bị thương cần người chăm sóc, đi lại cũng bất tiện.
Vội vàng về nhà, lúc đó cũng chưa đến trưa, Tần Tiểu Mãn vừa đến sân đã gọi to, nhưng lại nghe thấy có tiếng nói chuyện trong nhà.
"Nét cuối cùng này phải kéo dài ra một chút, nếu không đầu nặng chân nhẹ, trông không vững."
"Cũng không khó viết lắm."
Tần Tiểu Mãn đẩy cửa bước vào, người trong sân giật mình, vội vàng nấp sau lưng Đỗ Hành.
"Về sớm thế?" Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn, có chút bất ngờ.
Lần trước cậu bán đồ về muộn lắm, hắn cứ tưởng ít nhất cũng phải xế chiều cậu mới về.
"Ừm. Sao huynh lại ra sân?"
Tần Tiểu Mãn đang tràn ngập niềm vui kiếm tiền, vừa nhìn thấy cái sân nhà mình đã muốn khoe ngay với Đỗ Hành, nhưng lại có người ngoài, không tiện để người khác biết chuyện này, đành kiềm nén niềm vui không nói ra.
Đỗ Hành đáp: "Trụ Tử dìu ta ra đây, ta đang rảnh rỗi nên dạy nó viết chữ trên đất."
Tần Tiểu Mãn thấy trên phiến đá xanh trải một lớp đất, phía trên có một hàng chữ nguệch ngoạc, Trụ Tử họ Vương.
Thấy Tần Tiểu Mãn về, Vương Trụ Tử liền chui ra từ phía sau Đỗ Hành: "Thế, thế ta về trước nhé."
"Khoan đã."
Tần Tiểu Mãn vào nhà đặt giỏ xuống, lấy ra một gói giấy dầu, mở ra lấy một chiếc bánh bao còn nóng hổi đưa cho cậu bé gầy gò.
Trụ Tử cứ tưởng Tần Tiểu Mãn sẽ mắng mình, không ngờ lại cho bánh bao, cậu bé xoa xoa tay vào đùi, rồi cẩn thận nhận lấy chiếc bánh.
Chiếc bánh bao trắng mềm tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhà Trụ Tử nghèo khó, nào có được ăn những thứ này, cậu bé nâng niu chiếc bánh như báu vật.
Nuốt nước miếng, rụt rè nhìn Tần Tiểu Mãn, rồi lễ phép nói: "Cảm ơn Tiểu Mãn ca."
"Về đi, lát nữa mẹ ngươi lại tìm." "Vâng ạ."
Cậu bé ôm bánh bao vui sướng chạy ra ngoài, ra khỏi sân mới nhớ ra điều gì, quay lại vẫy tay với Đỗ Hành: "Ta về đây!"
Đỗ Hành gật đầu.
Tần Tiểu Mãn ra khỏi nhà, dúi gói giấy dầu vào tay Đỗ Hành: "Huynh tài giỏi thật, sai khiến được cả trẻ con ở Xóm Cúc."
Đỗ Hành lấy bánh bao ra: "Nó ham học, thấy ta giống người đọc sách, liền xin ta dạy viết tên."
"Bánh bao nhân thịt?" Đỗ Hành giơ chiếc bánh bao lên. Tuy thức ăn không dư dả gì, nhưng mua được bánh bao thịt ba văn một cái, chắc là: "Hôm nay buôn may bán đắt hả?"
Tần Tiểu Mãn kéo ghế ngồi xuống cạnh Đỗ Hành, cũng lấy bánh bao ra ăn, nụ cười giấu kín nãy giờ không kìm nén được nữa: "Đắt hàng lắm!"
Nói rồi, cậu nhét cả chiếc bánh vào miệng, rồi lấy túi tiền nặng trĩu ra cho Đỗ Hành xem: "Bán hai mươi mốt văn một cân, tổng cộng hai trăm mười văn, trừ vốn, lãi được khoảng một trăm ba mươi văn."
Tần Tiểu Mãn nhẩm tính, ớt nhà mình trồng, ba mươi văn tiền ớt coi như không tính, trong lòng rất vui: "Huynh thật khéo tay, trách không được trước kia nhà huynh làm buôn bán."
Thấy Tần Tiểu Mãn vui vẻ, Đỗ Hành cũng mỉm cười: "Bán hết nhanh thế, giá cũng tốt."
"Ta không rao bán ở ngoài, chỉ đến mấy tiệm tạp hóa và tửu lầu, người ta vừa nhìn đã mua ngay." Máu kinh doanh trong Tần Tiểu Mãn nổi lên: "Ta làm thêm chút nữa. Nếu kiếm thêm được tiền, Tết nhất cũng mua sắm được nhiều thứ."
Đỗ Hành nói: "Nhưng nhà hết ớt rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!