Chương 20: (Vô Đề)

Tần Tiểu Mãn dìu hắn ra nhà xí. Đỗ Hành đã nhịn khá lâu, thấy nhà xí như người sắp c.h.ế. t đuối vớ được cọc, nhưng vừa vào đến nơi, hắn nhìn thấy ca nhi vẫn đang kẹp c.h.ặ. t t.a. y mình, bỗng thấy có gì đó sai sai.

"Tiểu Mãn…"

"Nhanh lên!" Tần Tiểu Mãn thấy hắn quay sang nhìn mình với vẻ mặt khó xử: "Hương thân đều về hết rồi, trong nhà chỉ có hai ta, ngại gì."

Nói vậy nhưng Tần Tiểu Mãn vẫn đá cửa nhà xí đóng lại.

"Ta không bảo ngươi không đóng cửa, ta là muốn nói ngươi không cần…" "Ôi, ôi! Đừng cởi thắt lưng ta, ta tự làm được."

"Đừng, đừng, đừng! Tiểu Mãn, đừng như vậy, ta tự làm được, thật mà." "Ngươi quay lưng đi, ngươi thế này ta không làm được…"

Loay hoay một hồi, Đỗ Hành mặt đỏ bừng, tâm như tro tàn được dìu ra ngoài.

Nhìn hắn mệt mỏi dựa vào người mình, Tần Tiểu Mãn cười nói: "Sao huynh xấu hổ thế? Trong thôn nhiều người chẳng biết xấu hổ, cứ tè bậy ngoài ruộng, bị người ta bắt gặp còn cười hềnh hệch."

Đỗ Hành thở dài: "Ta không quen."

Nghe vậy, Tần Tiểu Mãn liếc nhìn Đỗ Hành: "Lúc trước ở Thu Dương, nhà huynh không có người hầu hạ à?"

"Cũng, cũng không phải giàu có đến mức có người hầu hạ thế này."

"Vậy chẳng phải ta còn chu đáo hơn cả người hầu."

Đỗ Hành bất lực thở dài, giơ tay xoa đầu Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn như cún con được chủ nhân vuốt ve, liền ngậm miệng không trêu chọc nữa, sợ nói thêm vài câu người ta lại ngại ngùng đòi cậu hầu hạ cả việc "ấy", bèn nói: "Mà lạ thật, hôm nay chẳng nghe thấy ai nói lời khó nghe gì cả."

Đỗ Hành nói: "Ngươi có biết vì sao dân làng lại hay nói ra nói vào chuyện nhà người ta không?"

"Vì thấy ta ghê gớm, coi thường ta chứ gì."

"Trong thôn chẳng lẽ không có ai ghê gớm hơn ngươi, tính tình còn xấu xa hơn ngươi sao? Nhị thúc hung dữ thế mà có ai nói gì đâu?"

Tần Tiểu Mãn nghe vậy cũng nhíu mày, chuyện này cậu thật sự không hiểu, trong thôn đâu chỉ có mình cậu khác người, lúc cha cậu còn sống cũng đâu thấy ai nói gì.

"Vì sao?"

"Nhà nhị thúc khá giả, ông ấy lại là đồ tể, trong thôn có người phải nhờ vả, tự nhiên chẳng ai dám nói gì. Nhà khác cũng vậy, có chỗ để người ta dựa dẫm, thì sẽ chẳng ai muốn đắc tội."

Đỗ Hành giải thích: "Nói trắng ra, cái gọi là dựa dẫm, chính là họ có thể kiếm chác được lợi lộc từ ngươi. Lúc Tần lão tiên sinh còn sống, ông ấy là thầy đồ trong thôn, dân làng cần ông ấy viết thư đọc chữ, đó là cái lợi mà họ được hưởng. Dù có bất mãn với ngươi, họ cũng không dám nói gì."

"Còn bây giờ, trong nhà chỉ có một mình ngươi, nhà họ Tần lại khá giả, hương thân không được lợi gì từ ngươi, lại ghen tị ngươi có ruộng có đất, nên mới nói này nói nọ cho bõ ghét, dù ngươi làm gì họ cũng có thể bắt bẻ."

Tần Tiểu Mãn giật mình. Từ khi cha mất, để không bị người ta khinh rẻ, cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, một mình gánh vác gia đình. Việc nhà người ta ba người làm, cậu một mình làm hết, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, đúng là giao thiệp với mọi người ít đi nhiều.

"Ý huynh là hôm nay ta cho hương thân được lợi, nên họ mới không nói gì ta?" Đỗ Hành gật đầu.

Tần Tiểu Mãn như chợt hiểu ra, nếu sau này cứ thế này thì tốt, vừa đỡ tốn sức lại được lòng mọi người.

Buổi chiều, Tần Tiểu Mãn không ra ngoài nữa, ở nhà chặt củi. Ghế Đỗ Hành được chuyển ra sân, hắn không cúi xuống được, nhưng cũng không muốn ngồi không.

Thế là, Tần Tiểu Mãn lấy thóc ra cho hắn dùng chày giã gạo.

Thời đó kỹ thuật xay xát chưa phát triển, phải cho thóc vào cối đá, dùng chày giã từng chút một.

Rất tốn sức, nên giá thóc và gạo chênh nhau khá nhiều.

Bây giờ hắn chỉ có thể ngồi, làm việc tỉ mỉ mà buồn tẻ này cũng hợp. "Mãn ca nhi, ở nhà không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!