Chương 45: (Vô Đề)

Thẩm Kỳ Nhiên cẩn thận đánh giá hồi lâu, mới dám chắc chắn đây thật là chú mèo nhỏ đáng yêu mà cậu quen.

Lần trước gặp mặt là ở yến tiệc trong hoàng cung, đến bây giờ mới chỉ năm ngày, sao tiểu đáng yêu lại béo lên cả một vòng lớn như vậy?

Chuyện này không bình thường.

"Chủ nhân của ngươi có đưa ngươi đi kiểm tra không?" Thẩm Kỳ Nhiên lo lắng hỏi, "Có phải cơ thể có vấn đề gì không?"

"Meow!" Chú mèo vốn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cửa sổ dường như có chút giận dỗi, nó nhảy xuống cửa sổ, chạy lung tung vài vòng trong phòng, rồi lại nhảy về trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên, đôi mắt mèo tròn xoe trừng mắt cậu, Thẩm Kỳ Nhiên cư nhiên nhìn ra một vẻ không phục..... Đây là đang nói, cơ thể nó không có vấn đề gì?

Thẩm Kỳ Nhiên lại cẩn thận nhìn kỹ, sở dĩ chú mèo đen nhỏ béo lên một vòng, không phải do hình thể, mà là... lông của nó xù hơn, mềm mại hơn trước đây?

Tiểu đáng yêu vốn có thân hình cân đối và khỏe mạnh, bây giờ lại giống như một cục bông tròn ủn ỉn, nhìn mềm mại tròn vo, đặc biệt đáng yêu, cũng đặc biệt... khiến người ta muốn sờ.

Lòng Thẩm Kỳ Nhiên rộn ràng, nhìn chằm chằm chú mèo đen nhỏ không rời mắt được. Không ngờ cùng lúc đó, chú mèo đen nhỏ cũng đang không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.

Chàng trai trẻ vừa từ phòng tắm ra, trên người có mùi sữa tắm nhàn nhạt, hàng mi động đậy còn vương hơi nước, tựa như những giọt sương trong suốt đọng trên lá cây buổi sớm.

Chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình khoác trên người dây lưng được thắt hờ , để lộ ra một mảng lớn da thịt non mịn ở ngực.

"Ta có thể sờ ngươi một chút không?"

Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Mèo con nghiêng đầu nhỏ, cái đuôi không ngừng vẫy phía sau, có vẻ nôn nóng bất an, nhưng nó không bỏ chạy.

Đây là có ý gì? Thẩm Kỳ Nhiên có chút hoang mang.

Là không nghe hiểu mình nói sao? Hay là tỏ vẻ từ chối? Hay là... ngại ngùng và xấu hổ?

Tuy rằng rất muốn không quan tâm mà v**t v* một phen, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên biết tính tình của chú mèo kiêu ngạo này không tốt lắm.

Cậu vất vả lắm mới có mối quan hệ tốt hơn với nó, nếu mạnh mẽ vuốt lông có thể khiến nó khó chịu không? Nhỡ nó giận, không bao giờ đến tìm mình nữa thì sao?

Tay Thẩm Kỳ Nhiên đưa ra rồi lại rụt về, rụt về rồi lại đưa ra, giằng co giữa tình cảm và lý trí.

Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, chú mèo đen nhỏ không nhịn được liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, phát hiện cậu cư nhiên giơ tay chậm chạp không dám động.

Mèo con: "..."

... Sao lại có người nhát gan như vậy, vừa nãy xem video vuốt mèo nói nhiều lắm mà!

Khao khát v**t v* gian nan, mèo thở dài, chú mèo đen im lặng một lúc lâu, lát sau, cái đuôi xù xù của nó linh hoạt cuộn lại, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay trắng nõn của chàng trai trẻ.

Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn ra, còn chú mèo đen đã nghiêng đầu đi, như thể tất cả không liên quan gì đến nó, nhưng cái đuôi của nó vẫn quấn quanh cổ tay Thẩm Kỳ Nhiên, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng quét qua, như một chiếc lông vũ mềm mại trêu chọc trái tim.

Tim Thẩm Kỳ Nhiên trong nháy mắt mềm nhũn đến rối bời, tay cậu nhẹ nhàng đặt lên người mèo con, vuốt nhẹ qua lớp lông mềm mại.

A! Thật thoải mái, chính là cái cảm giác này!

"Tiểu đáng yêu, sao ngươi dễ thương thế này." Thẩm Kỳ Nhiên cảm thán nói.

Mèo con: "..."

Sao câu này nghe kỳ quái vậy nhỉ?

Cảm nhận được bàn tay kia nhẹ nhàng v**t v*, mèo con đang căng thẳng thả lỏng hoàn toàn, vì quá thoải mái, nó không nhịn được nheo mắt lại, trong miệng phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ.

Gió đêm thổi qua cây cỏ ngoài cửa sổ, Thẩm Kỳ Nhiên theo bản năng nhìn ra ngoài, phát hiện ánh trăng đêm nay cư nhiên dịu dàng và đẹp đến lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!