Chương 41: (Vô Đề)

"Chỗ này hình như không thích hợp để nói chuyện," Heather cười khẽ, "Chúng ta đổi nơi khác được không?"

Thẩm Kỳ Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, cung kính hành lễ:

"Điện hạ có gì muốn nói, cứ nói tại đây là được rồi." Cậu ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Lão phu nhân nhà họ Thiệu vẫn đang đợi tôi bên ngoài."

Lời từ chối tuy lễ độ nhưng rõ ràng có ý giữ khoảng cách. Trên gương mặt Heather vẫn là nụ cười đúng mực, nhưng ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên sắc bén.

Hắn im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên rất lâu, rồi trầm giọng mở miệng:

"Em vẫn còn giận ta sao?" Hắn hỏi, "Giận ta vì bốn năm nay không một lời hỏi han?"

"Sao lại thế được." Thẩm Kỳ Nhiên vẫn giữ vẻ kính cẩn, "Ngài là hoàng tử, tôi nào dám trách ngài?"

Lời này lọt vào tai Heather, lại giống như giọng điệu hờn dỗi của một tình nhân nhỏ làm nũng. Sắc mặt hắn dịu đi đôi chút, nhẹ nhàng thở dài:

"Ta biết em có oán trách. Nếu lúc đó ta trở về sớm hơn một chút, có lẽ em đã không vội vã mà gả cho một kẻ tàn phế như thế."

Thẩm Kỳ Nhiên lập tức nhíu mày, sự chán ghét đối với người trước mặt lại tăng thêm vài phần.

"Ngài hiểu nhầm rồi. Tôi luôn ngưỡng mộ ngài Thiệu Hành. Có thể trở thành phu nhân của ngài ấy là một vinh dự. Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại."

"Thật sao?" Heather bật cười, mang theo vài phần khinh miệt :

"Ừ, ta có nghe kể về chuyện của hai người. Nhưng em có thể lừa được thiên hạ, lại không gạt được ta. Hôm nay là ngày hắn được phong nguyên soái – nếu thật sự yêu hắn, em nên vui mừng vì vinh dự này mới đúng. Tại sao lại mang bộ dạng nặng trĩu tâm sự như thế?"

Thẩm Kỳ Nhiên: "……"

Còn không phải do ngài đột nhiên xuất hiện gây căng thẳng sao? Chẳng phải cả hai cứ giả vờ không quen biết là mọi sự đều yên ổn rồi à?

Cậu hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi bực tức, nhìn thẳng người đàn ông tóc vàng trước mặt.

"Heather điện hạ," cậu nói, "Tôi từng nghe một câu: 'Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng.' Thiệu Hành được phong nguyên soái, đúng là vinh dự to lớn, nhưng cũng đồng nghĩa với trọng trách nặng nề. Là phu nhân của anh ấy, tôi không thể không lo lắng. Vui thì vui, nhưng cũng không thể cười cả ngày được, chẳng phải điều đó rất bình thường sao?"

Đôi mắt sáng trong của cậu khiến Heather thoáng thất thần. Trước đây Khẳng Trạch từng nói với hắn rằng Thẩm Kỳ Nhiên đã thay đổi rất nhiều, lúc đó hắn chỉ cười nhạt, cho là bạn mình nói quá . Nhưng giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận: Khẳng Trạch đã đúng.

Người đứng trước mặt hắn giờ đây đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa chỉ biết rơi nước mắt cầu xin hắn giúp đỡ. Cậu đã trưởng thành – kiên cường hơn, chính trực hơn, có chủ kiến hơn… và cũng cuốn hút hơn.

"Đúng vậy. Người chồng kia của em chắc chắn sẽ càng lúc càng bận rộn," Heather nhẹ giọng nói, chậm rãi bước tới gần :

"Có khi đến cả thời gian dành cho em cũng không có nữa. Em sẽ không thấy cô đơn sao?"

Giọng nói từ tính như ma quỷ rót vào tai, làm người ta khó lòng chống đỡ. Thẩm Kỳ Nhiên trong đầu lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Cậu muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng chân lại không sao nhúc nhích được – mặt đất từ lúc nào đã đóng một lớp băng mỏng, giam chặt bước chân cậu.

Tinh thần lực? Hắn dùng tinh thần lực?!

Cậu hoảng hốt, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát được. Tuy mấy ngày trước cậu vừa thăng lên cấp A, nhưng đứng trước một người có thể tùy ý thay đổi cảnh vật như Heather – cấp S thực thụ – thì chỉ như con kiến đối mặt với cây đại thụ.

"Em nghĩ rằng bám được vào một nguyên soái đế quốc, là có thể vô lễ với ta như vậy sao?"

Giọng Heather thong thả mà lạnh lẽo. Hắn bước đến gần, như một con báo săn tiến dần đến con mồi.

"Giờ Thiệu Hành quyền thế ngập trời , nhưng ai biết được tương lai sẽ thế nào? Em là người thông minh, hẳn phải biết chừa cho mình một đường lui."

Hắn vốn không để tâm đến Thẩm Kỳ Nhiên đến vậy. Nhưng xưa nay chỉ có hắn vứt bỏ người khác, chưa từng bị ai thẳng tay rũ bỏ như cậu. Tưởng rằng kết hôn rồi là có thể vĩnh viễn thoát khỏi hắn? Trên đời không có chuyện tốt đẹp như vậy.

Tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài – không rõ là người hầu hay khách đi ngang. Thẩm Kỳ Nhiên bỗng có chút hối hận vì vừa rồi từ chối đổi nơi nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!