Chương 38: (Vô Đề)

Kể từ khi Thiệu Hành công bố cấp bậc tinh thần lực của mình, giai đoạn huấn luyện bí mật trước đó cũng không còn là chuyện phải giữ kín.

Phu nhân Thiệu cùng những người bên cạnh bà đã nghe Tiến sĩ Langdon tiết lộ: quá trình thăng cấp lên SSS của tinh thần lực rất dài và vô cùng bất ổn.

Tuy nhiên, sau khi thành thân, trạng thái tinh thần của Thiệu Hành lại có sự cải thiện rõ rệt, nhờ vậy hắn mới có thể nhanh chóng thích nghi và ổn định ở cấp độ này.

Vì thế, trong mắt phu nhân Thiệu và mọi người, việc Thiệu Hành có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm như vậy, hồi phục suôn sẻ đến thế, công lao của Thẩm Kỳ Nhiên là không thể phủ nhận.

Để cậu ấy ngồi ở vị trí kia, xét theo lý thì hoàn toàn xứng đáng.

"Không được đâu," Thẩm Kỳ Nhiên choáng váng lắc đầu, "Con cảm thấy phu nhân ngồi ở đó sẽ hợp lý hơn…"

"Đừng từ chối," Thiệu Dao bật cười, ngắt lời cậu :

"Vị trí kia còn tốt hơn ở đây, lát nữa khi phong soái bắt đầu, A Hành vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy em. Chắc chắn nó sẽ vui lắm!"

Thẩm Kỳ Nhiên: "…"

Vậy thì càng không thể đi! Hôm nay là đại lễ của Thiệu Hành, cậu không muốn vì mình mà làm hắn khó xử thêm.

" Lão sư Thẩm , đừng ngại nữa mà." Các phu nhân ngồi sau hàng hoa hồng cũng cười vui vẻ, "Thiệu Soái chắc chắn cũng hy vọng có thể thấy ngươi đầu tiên, mau mau đi thôi!"

"……"

Chỉ cần nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ của họ, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức cảm thấy da đầu tê rần. Bởi vì cậu không thể không nhớ tới đêm đó, cả hội trường vỗ tay rầm rộ, cùng với tiếng hò reo vang vọng:

— Vì tình yêu mà vỗ tay!

... Chuyện đó chính là ác mộng xếp hạng ba trong đời cậu!

Lo sợ mọi người lại ồn ào thêm, mà phu nhân Thiệu cùng Thiệu Dao cũng đã quyết ý, Thẩm Kỳ Nhiên đành bất đắc dĩ đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Được rồi, vậy… vậy con đi."

Cùng lắm thì khi nghi thức phong soái bắt đầu, cúi đầu thấp một chút là được. Thiệu Hành chắc sẽ không chú ý đến mình đâu…

Thẩm Kỳ Nhiên theo thị vệ đến lễ đài chính. Hàng ghế đầu tiên dành riêng cho hoàng tộc vẫn còn trống. Cậu được sắp xếp ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Những vị ngồi bên cạnh là vài lão nhân tóc bạc, tuy cậu không quen ai, nhưng họ lại như đã biết cậu từ lâu. Khi thấy cậu đến, đều thân thiện gật đầu, Thẩm Kỳ Nhiên cũng vội vàng cúi đầu chào lại.

Vừa ổn định chỗ ngồi, một cánh cửa bên hông đại điện bỗng mở ra — các thành viên hoàng thất đã đến.

Tiếng xì xào trong hội trường nhanh chóng lắng xuống, toàn bộ ánh nhìn đều hướng về phía trước.

Dẫn đầu là Quốc vương Bệ hạ. Thẩm Kỳ Nhiên từng nghe nói sức khỏe ngài không tốt, hiếm khi xuất hiện trước công chúng những năm gần đây.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, tuy sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ vẫn ổn. Đôi mắt sắc bén đảo qua hội trường khiến không ít người phải vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Đi cạnh Quốc vương là Hoàng hậu — một phụ nhân đoan trang và dịu dàng. Bên cạnh bà là một thanh niên tóc vàng, sắc mặt nhợt nhạt, cử chỉ lịch thiệp.

Thẩm Kỳ Nhiên đoán đây là Đại hoàng tử — từng nghe nói hai năm trước hắn đột phá tinh thần lực thất bại, để lại di chứng nghiêm trọng nên trông có vẻ yếu ớt.

Theo sau họ là Tam hoàng tử Iseah — vẫn lạnh lùng khó đoán như trước. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến Thẩm Kỳ Nhiên đang ngồi trên lễ đài, rõ ràng có chút sững sờ, sau đó khẽ gật đầu thân thiện. Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười đáp lại.

Hai người trao nhau một cái gật đầu kín đáo. Đúng lúc Thẩm Kỳ Nhiên định thu tầm mắt về, cậu lại cảm nhận được một ánh nhìn khác dừng lại trên người mình.

Ánh mắt đó đến từ người thanh niên đi cuối đoàn — dáng vẻ anh tuấn nổi bật trong bộ lễ phục hoàng thất giống với Iseah.

Mái tóc vàng kim buông dài được búi gọn sau đầu, vẻ đẹp của hắn không phải loại sắc sảo lạnh lùng như Thiệu Hành, mà mang theo nét kiều diễm, yêu mị hiếm thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!