Chương 35: (Vô Đề)

Tinh thần lực thăng cấp, theo tên gọi, chính là cấp bậc tinh thần lực tăng lên, nhưng tình huống này thường chỉ xảy ra ở những người chưa trưởng thành.

Người trưởng thành gặp phải tình huống tinh thần lực thăng cấp cực kỳ hiếm. Sự thăng cấp này thuộc về sự tăng vọt về chất của tinh thần lực, chắc chắn sẽ đi kèm với tình trạng hỗn loạn tinh thần lực.

Vì vậy, phu nhân Hoa Hồng cho rằng Thẩm Kỳ Nhiên chỉ bị rối loạn tinh thần lực thông thường, và Thẩm Kỳ Nhiên cũng tin tưởng điều đó mà không nghi ngờ.

"Trong quá trình thăng cấp mà dùng thuốc ức chế, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?"

Thẩm Kỳ Nhiên im lặng. Cậu không biết hậu quả của hành động này là gì, nhưng khi đọc các tài liệu liên quan, tất cả đều nhắc đến——

Trong quá trình tinh thần lực thăng cấp , cần thiết phải có chuyên gia trị liệu ở bên cạnh; nếu không có chuyên gia phù hợp, thì tìm người có tinh thần lực cao hơn mình nhiều bậc đến hỗ trợ cũng được.

"Tại sao không đến tìm ta ?" Thiệu Hành hỏi. Giọng hắn lạnh lùng, không khác gì bình thường, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên lại không khỏi rùng mình, cơ thể lặng lẽ rụt sâu vào tấm thảm.

"Cho dù cậu không biết mình đang thăng cấp tinh thần lực, nhưng khi tinh thần lực hỗn loạn, phương pháp xử lý tốt nhất vẫn là tìm người có tinh thần lực cấp cao hơn để khai thông, đây là kiến thức cơ bản mà học sinh trung học đều biết."

Thẩm Kỳ Nhiên lại rụt sâu hơn vào tấm thảm.

"Cậu thà tự tìm đường chết, cũng không muốn đến tìm ta , đúng không?"

Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, rõ ràng trong nhà rất ấm áp, nhưng không khí lại như đóng băng, lạnh đến nghẹt thở.

Thiệu Hành cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến vậy.

Khả năng tự chủ cảm xúc của hắn luôn rất tốt, người có tinh thần lực càng mạnh, càng kiêng kỵ xuất hiện dao động cảm xúc lớn, nhưng hiện tại, hắn cư nhiên có xúc động muốn lôi người này từ trên giường dậy đánh một trận.

Đối với đứa trẻ hư không nghe lời, phải đánh cho một trận vào mông mới nhớ lâu.

Thẩm Kỳ Nhiên cả người cuộn tròn trong tấm thảm, chỉ lộ ra phần chóp mũi trở lên. Thiệu Hành lạnh lùng liếc cậu, phát hiện hốc mắt đối phương hơi ửng đỏ, hàng mi cũng ướt dầm dề, vẻ mặt muốn khóc mà không dám khóc, không biết là sợ hay là tủi thân.

"Thực xin lỗi." Thẩm Kỳ Nhiên phá vỡ sự im lặng trước.

Bây giờ cậu thật sự rất hối hận, cũng rất sợ hãi. Hiện tại cậu đã hiểu, hẳn là Thiệu Hành kịp thời đến giúp cậu khai thông tinh thần lực, mới tránh được hậu quả tồi tệ hơn. Nếu đối phương không ở nhà, cậu chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

"Tôi thật sự cho rằng chỉ là vấn đề nhỏ, không cần thiết làm phiền anh, nên mới không đi tìm anh..."

Giọng nam sinh nghèn nghẹn từ trong tấm thảm vọng ra, còn mang theo chút giọng mũi, vì cơ thể vẫn còn rất suy yếu, ngữ điệu nghe rất mềm mại, giống như một chú thỏ con đáng thương vô cùng,

"Thiệu ca, cảm ơn anh. Lần sau gặp phải chuyện tương tự, tôi nhất định sẽ tìm anh đầu tiên."

Quả bóng bay giận dữ sắp nổ tung, đột nhiên xì hơi, im lặng xẹp lép.

Thiệu Hành lạnh mặt nhìn Thẩm Kỳ Nhiên rất lâu, lâu đến mức Thẩm Kỳ Nhiên lại muốn rụt sâu hơn vào tấm thảm, hắn mới dời mắt đi, cứng rắn mở miệng.

"Không phiền."

"……?"

"Đây không phải là phiền phức." Như thể đột nhiên nảy sinh hứng thú với tấm thảm, Thiệu Hành rũ mắt nhìn chằm chằm vào những họa tiết màu tím nhạt trên thảm, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Đây cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của ta ."

Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người một lúc lâu mới hiểu được ý đối phương. Chung thủy là trách nhiệm và nghĩa vụ mà cả hai bên trong hợp đồng hôn nhân nên gánh vác; và bảo đảm an toàn tính mạng cho bạn đời, cũng tương tự là trách nhiệm và nghĩa vụ của cả hai bên?

Cũng phải, trong nguyên tác Thiệu Hành g**t ch*t nguyên chủ là chuyện sau khi hai người ly hôn; trong thời gian hôn nhân còn tồn tại, mạng nhỏ của nguyên chủ vẫn bình an vô sự…

Xem ra, Thiệu Ma vương thật sự là một công dân tốt tuân thủ hợp đồng!

Có qua có lại, Thẩm Kỳ Nhiên cũng khách khí một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!