Tối hôm đó, yến tiệc kết thúc muộn, Thẩm Kỳ Nhiên về đến nhà thì đã mệt đến mức mắt sắp không mở nổi. Vừa chạm đầu vào gối, cậu đã ngủ say.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ, theo đồng hồ sinh học, Thẩm Kỳ Nhiên tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt, cậu vừa mở cửa phòng định xuống lầu ăn sáng thì bất ngờ thấy cửa phòng ngủ chính đối diện cũng mở ra. Thiệu Hành ngồi xe lăn đi ra, vừa hay chạm mặt với cậu
Cả hai như bị ấn nút tạm dừng, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cuối cùng, Thiệu Hành gật đầu trước, coi như chào hỏi.
"Xuống ăn sáng à?"
"Ừm." Thẩm Kỳ Nhiên lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một cái, "Anh cũng vậy?"
"Ta ăn rồi." Thiệu Hành đáp, "Đang định lên thư phòng."
Một người xuống lầu, một người đi về phía thư phòng. Nghe thấy tiếng cửa thư phòng đóng lại sau lưng đối phương, bước chân của Thẩm Kỳ Nhiên khựng lại. Cậu thở dài một hơi.
Xấu hổ chết mất.
Tối qua quá mệt, vừa vào phòng đã ngủ thẳng cẳng, không còn sức để nghĩ ngợi gì. Nhưng sáng nay tỉnh dậy, ký ức đêm qua như thủy triều tràn về, cùng với đó là cảm giác xấu hổ bủa vây cậu.
—— "Tôi chỉ mong hai năm sau, tức là sau khi ly hôn, anh có thể để tôi rời đi một cách tự do và bình thường."
Vì quá lo lắng cho tương lai của mình, nhất là an toàn sau hai năm, khi Thiệu Hành hỏi cậu "Muốn lấy gì để trao đổi?", cậu gần như không cần suy nghĩ đã đưa ra yêu cầu này.
Giờ nghĩ lại, đúng là đầu óc bị úng nước mới tưởng rằng Thiệu Hành sẽ chấp nhận điều kiện như vậy. Bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên.
—— "Khi cậu chọn đặt cược cuộc đời bằng cuộc hôn nhân này, lẽ ra phải hiểu rõ những gì mình cần gánh vác."
—— "Trung thành là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu , không phải điều kiện để mặc cả."
—— "Nên, ta từ chối."
Thẩm Kỳ Nhiên hiểu rõ, lời của Thiệu Hành không sai chút nào, cũng vì thế lại càng thấy mình vừa trẻ con vừa phi lý.
Từ đầu tới giờ, cậu luôn cho rằng mớ rắc rối mà nguyên chủ để lại là một tai họa, mình cần nhanh chóng thoát ra. Nhưng cậu quên mất một điều: nếu đã thay thế nguyên chủ, hưởng quyền lợi từ thân phận và tương lai của người đó, thì xử lý hậu quả cũng là trách nhiệm của mình.
Hôn nhân là một bản hợp đồng, và trung thành là nền tảng của nó. Nếu cả nguyên tắc cơ bản như vậy cũng đem ra mặc cả, vậy thì mình khác gì nguyên chủ đã thất tín bội ước?
Càng nghĩ càng thấy hành động tối qua thật sai quá mức.
Hơn nữa, chuyện này cũng chứng minh suy đoán của Thẩm Kỳ Nhiên: Thiệu Hành vẫn còn giận, rõ ràng là có ý định đợi sau khi ly hôn mới tính sổ một thể.
Câu "Ta từ chối" ấy, có lẽ không chỉ là từ chối giao dịch, mà còn là lời cảnh cáo rằng:
"Cậu đừng mong rút lui êm đẹp."
Tương lai thật ảm đạm!
Thẩm Kỳ Nhiên rầu rĩ đến nhà ăn, ăn sáng qua loa vài miếng rồi quay về phòng, cố gắng lên tinh thần để tiếp tục ôn thi.
Thời gian kỳ khảo thí nhập học càng lúc càng gần, lý thuyết về tinh thần lực cậu đã nắm chắc, giờ chỉ còn luyện tập thực hành.
Nhưng vừa mới bắt đầu minh tưởng, đầu cậu đột nhiên đau dữ dội, suýt nữa hét lên thành tiếng.
Sao lại thế này?
Cậu thử lại vài lần, lần nào cũng đau đầu không chịu nổi. Cuối cùng, Thẩm Kỳ Nhiên đành gửi tin cho "Phu nhân Hoa Hồng" – một người bạn thân thiết trong nhóm học viên, cũng là người bạn thân ngoài đời của Thiệu Dao.
Cô tên thật là Elissa, nghề chính là trị liệu sư, chồng cô lại là chuyên gia nghiên cứu tinh thần lực trong quân đội, nên hỏi cô là chuẩn nhất.
Chẳng bao lâu, tin nhắn phản hồi đến:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!