Điện hạ Heather – Nhị hoàng tử của Đế quốc Lehmann – cũng là một trong những người mà Thiệu Hành nghi ngờ đứng sau giật dây mọi chuyện.
Theo như cốt truyện mà Thẩm Kỳ Nhiên từng đọc, Heather quả thực mang địch ý rất sâu sắc với Thiệu Hành. Hai người bất đồng quan điểm, lập trường đối lập như nước với lửa, nhưng không hề có bằng chứng nào chắc chắn cho thấy Heather chính là kẻ đã hại chết Thiệu Hành ở kiếp trước.
Trong mối quan hệ với Thiệu Hành, nguyên chủ không chiếm được lợi thế nên nhanh chóng quay sang quy phục Heather, còn âm thầm nhiều lần cản trở Thiệu Hành.
Trong truyện từng nói nguyên chủ và Heather có quan hệ mập mờ, thậm chí còn cấu kết làm chuyện xấu. Thẩm Kỳ Nhiên thì không rõ giữa hai người này thật sự từng có "tình sử" hay không – nhưng chuyện đó giờ không liên quan gì đến cậu nữa.
Dù không thể thay đổi được thành kiến sâu sắc Thiệu Hành dành cho mình, ít nhất cậu không thể phạm thêm sai lầm như nguyên chủ.
Lấy nguyên tắc "cầu sinh bằng tự cứu" làm đầu, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức nghiêm túc tỏ vẻ đang hồi tưởng rồi khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
" Tôi từng nói như vậy thật sao?" Cậu cười tự giễu. " Tôi không còn nhớ rõ nữa. Khi còn trẻ, ai mà không bồng bột? Mấy lời lúc đó, làm sao có thể coi là thật? Tôi nghĩ Nhị hoàng tử điện hạ cũng sẽ hiểu thôi."
Thẩm Kỳ Nhiên nói như vậy là có lý. Với địa vị của nguyên chủ trong Thẩm gia, nếu Nhị hoàng tử điện hạ còn quan tâm thì khi rời vương đô đã không tuyệt giao như vậy.
Nếu không, người Thẩm gia nào dám xem thường nguyên chủ đến thế?
Nói thật, cậu còn chưa tính đến chuyện đi giải thích gì với Nhị hoàng tử. Biết đâu sau khi hắn quay về, còn chẳng muốn nhìn thấy mình nữa là khác.
Khẳng Trạch thoáng sững người, rõ ràng không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại "tuyệt tình" đến vậy. Đang định mở miệng, ánh mắt hắn bất chợt lướt qua phía sau Thẩm Kỳ Nhiên, sau đó lặng lẽ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Thiếu tướng," Khẳng Trạch nhìn về cái bóng đổ trên tường chưa được ánh đèn rọi tới, khẽ mỉm cười, "Nếu ngài cảm thấy hứng thú với cuộc trò chuyện này, hoàn toàn có thể bước ra trực tiếp. Ẩn mình nghe lén trong góc tối, e là không hợp với phong cách của ngài."
Ngoài cửa sổ, gió đêm lay động tán lá, phát ra âm thanh xào xạc. Một lúc sau, từ trong bóng tối, một người ngồi xe lăn chậm rãi tiến ra.
Dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng. Khi hai người đối diện, nụ cười trên môi Khẳng Trạch cũng dần thu lại, trong mắt lộ ra vài phần dè chừng.
Thẩm Kỳ Nhiên choáng váng.
Thiệu Hành đến từ lúc nào?
Hắn nghe được bao nhiêu trong đoạn hội thoại lúc nãy?
" Ta không hứng thú với mấy lời các người nói," Thiệu Hành hờ hững liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên đang sững người, rồi quay sang nhìn Khẳng Trạch bằng ánh mắt sắc lạnh.
"Nhưng tử tước, nếu ngài muốn ôn chuyện với phu nhân của ta, thì một nơi sáng sủa và ấm áp như phòng yến tiệc sẽ thích hợp hơn cái hành lang âm u lạnh lẽo này, đúng chứ?"
Hai người đối mặt vài giây. Không rõ vì ngại thế lực của vị thiếu tướng trẻ tuổi này hay vì lý do gì khác, Khẳng Trạch cuối cùng chọn cách lùi một bước, mỉm cười gật đầu.
"Ngài nói đúng. Là ta thất lễ." Hắn thu lại hộp chocolate, nhẹ nhàng hành lễ với cả hai.
"Hai vị cứ tiếp tục. Ta xin cáo lui trước."
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi không chút do dự.
Thẩm Kỳ Nhiên: "……"
Rút lui nhanh vậy luôn à? Không giải thích gì thêm sao!?
Gió đêm lạnh buốt lùa vào từ cánh cửa sổ đang mở, khiến lòng Thẩm Kỳ Nhiên cũng lạnh theo. Cậu biết mình không nói gì sai, nhưng nghĩ đến quá khứ ong bướm của nguyên chủ, cậu không thể không lo rằng Thiệu Hành sẽ hiểu lầm.
" Tôi chỉ tình cờ gặp Khẳng Trạch tử tước thôi," Thẩm Kỳ Nhiên chủ động lên tiếng giải thích, " Tôi định đi vệ sinh, không ngờ anh ấy lại đứng ngay đây trúng gió."
Thiệu Hành liếc cậu một cái, giơ tay chỉ hướng ngược lại rồi nhàn nhạt nói: "Toilet ở bên kia."
Thẩm Kỳ Nhiên: "……"
"À… cảm ơn, tôi đang định hỏi đường đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!