Đi qua quy trình kiểm tra an ninh, rồi xuyên qua một hành lang dài, Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành chính thức bước vào sảnh yến tiệc, đúng lúc là thời điểm náo nhiệt nhất trong phòng.
Tiệc tối đã bắt đầu, để tạo không khí thoải mái, ban tổ chức chọn hình thức tiệc buffet. Mọi người mặc lễ phục tụ tập quanh những bàn tiệc dài, vừa chọn món ăn mình thích, vừa trò chuyện nhỏ với người bên cạnh.
Những chiếc bàn tròn nhỏ để dùng bữa được bố trí xung quanh khu vực sân nhảy ở giữa đại sảnh. Trên bục cao ở trung tâm sân khấu, một nghệ sĩ dương cầm đang chơi những bản nhạc du dương, tiếng nói chuyện rì rầm hòa lẫn vào âm nhạc êm dịu, náo nhiệt nhưng không hỗn loạn, tạo cảm giác không khí vừa phải.
Thẩm Kỳ Nhiên đang định hỏi Thiệu Hành muốn ngồi ở đâu, thì đột nhiên một người mặc quân phục thượng tá đi đến bên cạnh họ, cúi người ghé tai Thiệu Hành nói nhỏ vài câu. Thiệu Hành gật đầu, liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái.
" Ta có chút việc phải đi một lát."
Nói xong liền cùng người kia rời khỏi sảnh yến tiệc, nhìn hướng họ đi, hẳn là lên lầu.
Thẩm Kỳ Nhiên bị bỏ lại một mìnhb, cũng không cảm thấy hoảng loạn. Rốt cuộc cảnh tượng trước mắt rất hợp ý cậu: mọi người đều bận rộn lấy đồ ăn ở khu buffet, căn bản không ai chú ý đến việc cậu và Thiệu Hành đến muộn, khởi đầu như vậy thật không tệ.
Cậu không đói lắm, chỉ đến khu đồ uống lấy một ly nước trái cây, sau đó tìm một chiếc bàn trống ở góc, ngồi xuống một mình.
Gần như ngay sau đó, Thẩm Kỳ Nhiên vừa nhấp một ngụm nước trái cây, thì có một người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Thẩm Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn, nước trái cây trong miệng suýt chút nữa phun ra.
"Sao lại là cô?"
"Anh thái độ gì vậy?" Thẩm Mộng Lam khoanh tay, vẻ mặt khó chịu trừng mắt cậu:
"Cho rằng chỉ có anh mới được đến đây sao?"
Vừa nói như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên liền nhớ ra: tuy rằng thế lực của nhà họ Thẩm không có giao thiệp gì với quân bộ, nhưng vị hôn phu của Thẩm Mộng Lam là trung tướng quân đội, cô ta hẳn là đến cùng với vị hôn phu đó.
"Tôi không có ý gì khác." Thẩm Kỳ Nhiên thờ ơ cười cười, rốt cuộc cậu không phải nguyên chủ, ấn tượng của cậu về cô em gái rẻ tiền này vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh "cô nàng ngốc cố gắng tỏ ra độc ác của vai phụ", không thích cũng không ghét.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên cho rằng cậu và Thiệu Hành đến một cách lặng lẽ, không ai hay biết, nhưng cậu không ngờ rằng ngay khi cả hai vừa bước vào sảnh yến tiệc, đã có vô số ánh mắt lập tức chú ý đến họ.
Thẩm Mộng Lam chính là một trong số đó.
Hoặc có thể nói, cả buổi tối nay cô ta vẫn luôn thất thần, chính là đang đợi Thẩm Kỳ Nhiên xuất hiện.
Hơn nữa, cô ta phát hiện rất nhiều người dường như cũng thất thần giống mình, lẫn trong đám đông, cô ta không dưới một lần nghe thấy có người bàn tán về việc tại sao Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành vẫn chưa đến.
Điều này khiến Thẩm Mộng Lam rất nóng nảy. Cũng rất bất an.
Chẳng lẽ tin Thiệu Hành sắp được thăng chức là thật? Gã anh trai phế vật này của mình cư nhiên thật sự gặp may mắn, leo lên được một cổ phiếu tiềm năng vô lượng?
Cách đây nửa tháng, nếu ai nói với Thẩm Mộng Lam những lời này, cô ta chắc chắn sẽ khuyên người đó đến bệnh viện tâm thần khám ngay.
Nhưng kể từ khi chiến sự tiền tuyến kết thúc, quân đội tinh tế lần lượt trở về căn cứ, rất nhiều thông tin cơ mật quan trọng bị phong tỏa trong chiến tranh, ồ ạt được các hãng truyền thông lớn đăng tải trên toàn mạng——
Trong đó, nguyên nhân tàn tật của Thiệu Hành, cùng với trận chiến then chốt gần như quyết định sự sống còn của đế quốc, đã trở thành tâm điểm bàn luận của toàn bộ đế quốc, độ nóng vẫn luôn cao ngất.
Uy vọng và nhân khí của Thiệu Hành nhanh chóng tăng vọt, trong một thời gian ngắn đã có xu hướng sánh ngang với một số nhân vật sáng giá trong quân bộ.
Những người lăn lộn trong giới thượng lưu đều hiểu rõ, sự tạo dựng hình ảnh của truyền thông và dư luận quần chúng đều có thể bị dẫn dắt, sự dẫn dắt này thường đại diện cho thái độ của những người nắm thực quyền——con đường làm quan của Thiệu Hành sẽ không bị ảnh hưởng bởi khiếm khuyết cơ thể, anh ta chắc chắn sẽ được thăng chức, còn có thể leo lên cao đến đâu, hiện tại mọi đồn đoán đều khó có kết luận.
Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không biết gì về những bàn tán và sự chú ý từ bên ngoài, cậu mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, nào có thời gian xem tin tức trên mạng tinh tế.
Hơn nữa, tuy rằng Thiệu Hành lập được chiến công hiển hách, nhưng những vinh dự này cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc anh tàn tật.
Những người trong nhóm làm bánh mì sợ nói nhiều về chuyện này sẽ khiến Thẩm Kỳ Nhiên, người mang danh "vợ yêu của thiếu tướng", khó chịu, nên ngày thường trò chuyện đều cố gắng tránh đề tài này, Thẩm Kỳ Nhiên lại càng không biết gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!