12
Ngày hôm sau, Khẳng Trạch cùng Heather rời khỏi vương đô. Khi làm thủ tục đăng ký, cậu khó chịu kéo cổ áo. Vừa lúc đó, Heather nhìn thấy vết tích trên cổ cậu, hắn ta sững sờ một chút, biểu cảm ngay lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
"Là... Iseah sao?" Hắn ta khẽ hỏi.
Khẳng Trạch lập tức chỉnh lại cổ áo, che đi vết hôn trên cổ, lặng lẽ gật đầu. Chuyện của cậu và Iseah không thể giấu được Heather, một người lão luyện tình trường. Rất sớm trước đây, Heather đã biết cậu và Iseah có mối quan hệ đó.
"Khẳng Trạch, tôi xin lỗi." Heather cụp mắt xuống, hắn ta lúc này vẫn rất chán nản, hoàn toàn không còn vẻ hùng dũng hăng hái như trước: "Thật xin lỗi, nếu không phải vì tôi, cậu và Iseah..."
"Điện hạ." Khẳng Trạch ngắt lời hấn ta: "Dù không có ngài, thần và Điện hạ Iseah sớm muộn gì cũng sẽ tách ra)."
Cậu trấn an vị chủ nhân ủ rũ của mình như vậy, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm lại tràn ngập sự mê mang và buồn bã. Bởi vì cậu cũng không dám chắc: Nếu không có Heather, liệu mình và Iseah có thể thật sự thành đôi hay không.
Ngày hôm qua, khi cậu nói xong câu "Chúng ta đã bắt đầu khi nào sao?", sự phẫn nộ và điên cuồng của Iseah hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Người kia dùng tinh thần lực kéo cậu từ cửa trở lại, hung hăng ném xuống giường, sau đó nhào lên xé quần áo của cậu, một bên tàn bạo hành hạ cậu, một bên phẫn nộ chất vấn.
"Vậy cái này tính là gì? Cái này tính là gì!" Động tác của hắn cực kỳ thô bạo, túm tóc cậu, ép cậu nhìn cảnh tượng khó coi trong gương: "Cái này gọi là chẳng có gì sao? Anh nói đi! Anh nói đi!"
Trong suốt quá trình đó, Khẳng Trạch không hề phản kháng. Cậu thuận theo chấp nhận tất cả. Điều này dường như càng khiến Iseah thêm phẫn nộ. Hắn như một con thú hoang đang phát cuồng, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn để lại đầy rẫy dấu vết của mình trên vật sở hữu của mình. Khẳng Trạch trong cơn hành hạ điên cuồng lặng lẽ nhìn trần nhà phía trên.
Thuở niên thiếu, cậu thường xuyên ngủ lại ở đây, còn ngủ chung chăn với Iseah. Khi đó họ thân mật khăng khít, không lo nghĩ , chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, mối quan hệ của nhau lại tan vỡ đến mức này.
Khi trận hỗn loạn này cuối cùng cũng kết thúc, Iseah thở hổn hển dựa vào đầu giường, hai mắt đỏ ngầu ghì chặt nhìn cậu. Khẳng Trạch lờ đi ánh mắt chứa đầy hận ý muốn ăn tươi nuốt sống của đối phương, xuống giường lau khô những thứ đã chảy ra, cúi người nhặt từng bộ quần áo rơi vãi khắp sàn, từ từ mặc lại.
" Tôi đi đây." Cậu khẽ nói với Iseah, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Vẫn chưa đi được bao xa, liền nghe thấy trong phòng phía sau truyền đến một tiếng động lớn đáng sợ, như có thứ gì đó bị ném vào tường vỡ tan tành, lại như bàn ghế bị ném đi và va chạm dữ dội.
Những người hầu hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao. Những người muốn vào phòng đều bị đuổi ra ngoài vì tức giận. Khẳng Trạch nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt một lúc, sau đó chịu đựng thân thể mệt mỏi và khó chịu, xoay người rời đi.
Cậu nghĩ, Iseah nói đúng, hai người họ xong rồi. Hoàn toàn xong rồi.
Chưa bắt đầu, cũng đã kết thúc.
13
Khẳng Trạch đã cùng Heather đi rất nhiều nơi.
Loài trùng mới ký sinh có uy lực không quá mạnh, họ vẫn còn đủ ý thức nhân loại để chống lại. Heather không muốn ngồi chờ chết, Khẳng Trạch cũng không muốn. Họ cố gắng tìm cách giải quyết trong chuyến du lịch, dù không thể nhổ bỏ hoàn toàn, ít nhất cũng không cần bị kiểm soát hoàn toàn.
Đáng tiếc, họ định trước là sẽ thất vọng. Họ đã gặp rất nhiều người, rất nhiều người đáng buồn đáng thương giống như họ. Những người đó nói với họ rằng, đừng phản kháng, đừng giãy giụa, mau chóng đầu hàng mới là lựa chọn tốt nhất. Heather căn bản không thể chấp nhận kết quả này, hắn ta thường xuyên gào thét:
"Tôi mới sẽ không phục tùng cái thứ ý thức tộc đàn quái quỷ gì đó! Tôi chính là tôi! Tôi là người!!" Nhưng sau này, hắn ta dần dần không còn nói những lời đó nữa.
Bởi vì hắn ta đã biến đổi thành Thứ Hoàng. Tự nhiên Khẳng Trạch cũng sẽ trở thành Tộc Duệ đầu tiên dưới trướng Heather. So với Thứ Hoàng, mức độ xâm nhập của Tộc Duệ không sâu đến vậy; may mắn hơn nữa là, loài trùng ký sinh trong tinh thần thức hải của Khẳng Trạch dường như là một kẻ lười biếng hơn.
Nó ngày thường rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều ngủ đông một cách lặng lẽ. Khẳng Trạch hầu như không bị ảnh hưởng, vẫn luôn có thể duy trì được lý trí và tình cảm nhân loại ban đầu.
Heather thì không may mắn như vậy. Hắn bị xâm nhập nghiêm trọng hơn Khẳng Trạch rất nhiều, tính cách cũng dần dần thay đổi. Khi họ đi du lịch được năm thứ hai, một tin tức lớn đã truyền đến từ vương đô: Đại hoàng tử đột nhiên thăng cấp tinh thần lực, và trong quá trình thăng cấp đã xảy ra tình huống mất kiểm soát. Mặc dù may mắn sống sót, nhưng tinh thần thức hải của y lại hoàn toàn phế bỏ.
Đại hoàng tử là người thân thiện, được nhân dân kính yêu sâu sắc. Tình nghĩa anh em giữa y và Khẳng Trạch vẫn luôn rất sâu đậm. Nghe tin dữ này, Khẳng Trạch lập tức xin chỉ thị Heather, hỏi có muốn quay về vương đô thăm Điện hạ Đại hoàng tử hay không. Heather nghe xong im lặng rất lâu, rồi lắc đầu.
"Thôi bỏ đi." Giọng hắn ta nhạt nhẽo: "Tôi với hắn cũng không thân đến thế."
Cũng từ khoảnh khắc này trở đi, Khẳng Trạch cuối cùng đã hoàn toàn xác nhận: Vị Điện hạ Heather này, thật sự đã khác hoàn toàn so với hắn ta trước đây. Mặc dù hắn ta vẫn duy trì được lý trí nhân loại, nhưng tình cảm nhân loại, hắn ta đã chẳng còn bao nhiêu. Đến bước này, Heather sớm đã khuất phục dưới sự thống trị của ý thức tộc đàn. Chuyến du lịch của họ không còn ý nghĩa nữa.
Một ngày nọ, Heather nói với Khẳng Trạch.
"Cậu không cần đi theo tôi nữa." Vị Nhị hoàng tử điện hạ này nói: "Tôi biết cậu có những việc muốn làm, đi mà làm đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu."
Thời gian dường như tái hiện lại, giống như năm đó Heather nói với cậu "Đi đăng ký trường mà cậu muốn, không cần đi theo tôi nữa". Khẳng Trạch kinh ngạc nhìn hắn ta, Heather ngả người vào chiếc ghế sau, nhắm mắt lại thở ra một hơi dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!