Chương 272: PN 22

08

Khẳng Trạch thực sự không ngờ rằng Iseah sẽ đến Học viện Moria để tìm cậu. Đó là một buổi chiều bình thường, cậu vừa học xong môn bắn súng ngoài trời, cùng các bạn theo dòng người trở về. Chiếc máy thông minh trong túi đột nhiên rung lên, là một tin nhắn do Iseah gửi đến.

"Quay đầu lại."

Khẳng Trạch sững sờ một chút, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy một người được bọc kín mít lướt qua trong đám đông, chui vào bụi cây bên cạnh, nhanh đến mức như một cơn gió thoảng qua.

Khẳng Trạch lập tức chào hỏi bạn bè bên cạnh, cất bước chạy về phía bóng người biến mất. Phía sau bụi cây đó là một khu rừng nhỏ của học viện. Cậu càng đi sâu vào, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ trên đầu truyền xuống.

"Bắn súng không hợp với anh, anh luyện kiếm trông vẫn đẹp nhất."

Khẳng Trạch ngẩng đầu, thấy người kia đang ngồi trên một cành cây lớn khô. Đối phương tháo chiếc mũ và kính râm dùng để ngụy trang, lộ ra khuôn mặt tuấn tú điển trai, tươi cười rạng rỡ với cậu đang đứng dưới gốc cây.

"Chào anh, bất ngờ không, ngạc nhiên không?"

"Điện hạ Iseah." Khẳng Trạch lập tức nở nụ cười: "Ngài đã trở về rồi sao? Từ khi nào vậy?"

So với sự lạnh nhạt trước đây, gần đây Iseah liên lạc với cậu rất thường xuyên, gần như mỗi ngày đều họi video, họ dường như quay trở lại khoảng thời gian mối quan hệ giữa hai người thân thiết nhất. Nhưng hắn không nói cho Khẳng Trạch thời gian mình trở về vương đô, bây giờ đột nhiên xuất hiện, thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Iseah nhảy xuống dưới gốc cây, nương theo gió nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Khẳng Trạch. Hiện tại Iseah đã gần mười lăm tuổi, khi trưởng thành thành thiếu niên, chiều cao của hắn đã tăng vọt không ít, suýt đuổi kịp Khẳng Trạch. Hắn ném chiếc kính râm trong tay, đắc ý cười với Khẳng Trạch.

"Tôi trở về trưa nay."

Khẳng Trạch hơi sững sờ. Bây giờ cũng mới hơn hai giờ chiều, chẳng lẽ Iseah vừa về đến vương đô là chạy đến tìm cậu ngay sao?

Như thể nhìn ra sự nghi hoặc của cậu, thiếu niên thản nhiên nói: "Tôi đợi trong tẩm cung chán quá, nên đến xem anh."

Khẳng Trạch sau đó còn phải đi học, nên lần gặp mặt này rất ngắn, hai người chỉ trò chuyện vài câu rồi chia tay.

Ngày hôm sau, Khẳng Trạch lại gặp Iseah trong học viện.

Cụ thể hơn, là gặp hắn trong phòng học.

Giáo viên mỉm cười giới thiệu với cả lớp đang trợn mắt há hốc mồm: "Điện hạ Iseah đã vượt qua kỳ thi nhập học, từ hôm nay trở đi, cậu ấy là một thành viên của lớp chúng ta, mọi người hãy hoan nghênh!"

Không ai vỗ tay, vì tất cả mọi người đều choáng váng, sốc đến mức hoàn hồn không kịp. Iseah cũng không quan tâm đến thái độ của những người này, hắn thản nhiên gật đầu với mọi người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khẳng Trạch đang ngồi phía dưới, nhếch môi: "Chào mọi người, tôi là Iseah, sau này xin được chiếu cố nhiều."

Tin tức "Tam hoàng tử điện hạ đến học viện chúng ta theo học" lan truyền khắp Học viện Moria như gió, gây ra chấn động lớn. Vào giờ ra chơi, vô số người chạy đến vây xem và nhìn lén, gần như ngày nào cũng vậy. Iseah phiền không chịu nổi, vừa tan học liền kéo Khẳng Trạch ra ngoài tránh sóng gió.

"Học hành thật nhàm chán." Sau khi sự mới mẻ qua đi, Iseah liền bắt đầu oán giận: "Mấy cái môn học này cũng phiền phức thật, anh chạy đến cái trường quân đội này học rốt cuộc để làm gì? Tự tìm khổ sao?"

Khẳng Trạch nghe vị hoàng tử điện hạ này lẩm bẩm oán giận hơn nửa năm, nhưng đến lúc thi lên lớp, đối phương vẫn nghiêm túc chuẩn bị, và thuận lợi vượt qua kỳ thi, cùng cậu lên năm hai.

"Học hành thật nhàm chán." Người kia vẫn nói những lời y hệt một năm trước, thậm chí còn oán giận dữ dội hơn: "Chương trình học ở đây thật rác rưởi, học sinh đào tạo ra cũng rác rưởi, tương lai của đế quốc giao cho một đám người như vậy sớm muộn gì cũng tan nát." Hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã mắng cả mình và Khẳng Trạch vào trong đó.

Thật ra Khẳng Trạch hiểu tâm trạng của Iseah. Dù sao người này thật sự rất thông minh, chương trình học phổ thông căn bản không thể làm khó hắn. Còn các môn thực hành thể năng, cũng không ai dám làm khó hắn. Vị hoàng tử điện hạ kiêu ngạo này hoàn toàn sống dễ dàng trong học viện, không hề có thử thách hay khó khăn nào, tự nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán.

Rất nhanh, Khẳng Trạch liền không nghĩ như vậy nữa – họ đã gặp Thiệu Hành trong một buổi học đối kháng vật lộn.

Thiệu Hành là một nhân vật nổi bật trong học viện, Iseah tự nhiên cũng đã nghe nói qua. Lập tức ngạo mạn chỉ đích danh, nói muốn đấu tay đôi với Thiệu Hành.

Ba phút sau, Iseah bị Thiệu Hành quật ngã mạnh xuống đất bằng một cú quăng vai, vết bầm tím trên lưng phải mất hơn một tuần mới tan.

"Hắn có bị bệnh không!" Khi Khẳng Trạch đang giúp Iseah bôi thuốc trong ký túc xá, nghe thấy đối phương đau đến hít hà, vừa chửi rủa ầm ĩ: "Hắn không biết tôi là hoàng tử sao? Dám ra tay nặng như vậy! Hắn có phải chán sống rồi không!!"

Khẳng Trạch thầm nghĩ, người sáng suốt đều nhìn ra được Thiệu Hành thật ra đã nhường nhịn rồi, nếu không thì một cánh tay của hắn đã phế rồi.

"Họ nói không sai, Thiệu Hành cái tên này đúng là một khúc gỗ vô cảm! Vừa cứng nhắc vừa cứng đờ, một chút cũng không biết linh hoạt! Cái tính cách này sau này vào giới quân chính sớm muộn gì cũng gặp rắc rối lớn , hừ, tôi cá hắn sau này nhiều nhất cũng chỉ làm đến Thượng tá, thế là cùng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!