Nhẫn cưới?!
Đáy lòng Thẩm Kỳ Nhiên thoáng chùng xuống, cậu không đeo nhẫn cưới — tay cậu sạch sẽ hoàn toàn trống trơn.
Cậu không phải cố ý quên. Làm bánh mì mỗi ngày, đeo nhẫn thực sự rất bất tiện nên cậu tháo ra cất trong ngăn kéo. Vừa nãy ra cửa vội quá, thế là quên mất tiêu.
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên đờ người ra như vậy, Thiệu Hành liền hiểu hết.
"Cậu quên rồi à?"
Thẩm Kỳ Nhiên hổ thẹn gật đầu. Trước khi ra cửa chuẩn bị bao lâu là vậy, vậy mà cậu lại quên thứ quan trọng nhất.
Chuyện hai người có quan hệ không tốt là chuyện riêng, nhưng nếu ra ngoài mà không diễn cho trọn vai thì lại là chuyện khác.
Là đối tượng kết hôn của Thiệu Hành, tham dự trường hợp chính thức mà không đeo nhẫn cưới, nhất định sẽ gây ra nhiều đồn đoán và bàn tán, mà tình huống như vậy vốn dĩ có thể tránh được.
"Nếu không… hay là tôi không vào nữa." Cậu cứ kéo chân sau không chịu bước tới, băn khoăn nói, "Anh chỉ cần nói tôi không khỏe, tạm thời phải về trước…"
Thiệu Hành im lặng nhìn cậu một lúc, rồi bất chợt cắt ngang:
"Đưa tay đây."
Thẩm Kỳ Nhiên không hiểu, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Thiệu Hành vươn tay hái một chiếc lá dài từ bụi cây bên cạnh, nhanh chóng đan thành một chiếc nhẫn cỏ, giọng điềm nhiên lặp lại:
"Đưa tay."
Tưởng không mang nhẫn là có thể danh chính ngôn thuận mà từ chối dự tiệc sao?
Ngây thơ thật.
Thẩm Kỳ Nhiên ngơ ngác đưa tay ra, Thiệu Hành nắm lấy đầu ngón tay cậu. Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo đến bất ngờ, Thẩm Kỳ Nhiên hơi sững người, rồi nhanh chóng nhận ra——
Hắn đợi cậu ngoài này lâu như vậy, gió đêm hiu quạnh, trời lạnh như nước, tay hắn làm sao mà còn ấm được chứ?
Tim như bị kim châm nhẹ một cái, Thẩm Kỳ Nhiên hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời.
Vừa rồi cậu đã nói bao nhiêu câu xin lỗi, nhưng mãi đến giờ mới nhận ra, cảm giác áy náy và hối hận chân thật thì thật sự rất khó nói ra thành lời.
Thiệu Hành không để ý đến biểu cảm của Thẩm Kỳ Nhiên, hắn nắm lấy tay trái cậu, chậm rãi đeo chiếc nhẫn cỏ vào ngón áp út.
Rõ ràng là cậu không thường xuyên đeo nhẫn, ngón tay không hề có vết hằn, Thiệu Hành đành phải dựa vào cảm giác, đặt chiếc nhẫn mềm mại ấy vào vị trí hắn cho là vừa vặn nhất.
Thẩm Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn, thoáng bừng tỉnh, trong đầu chợt xuất hiện một ảo giác — nếu đổi thời gian và địa điểm, thì cảnh tượng này… có phần giống như trong lễ cưới lúc trao nhẫn.
Khi cậu xuyên đến thế giới này, lễ cưới đã xong rồi, nên hoàn toàn không có ký ức nào về việc đeo nhẫn cưới.
Mà Thiệu Hành… không đúng, người trong lễ cưới hôm đó là phiên bản trước khi trọng sinh, còn người hiện tại trước mặt cậu, đã là sau khi trọng sinh rồi. Với hắn mà nói, ký ức về chiếc nhẫn cưới có lẽ đã là chuyện từ rất lâu trước?
Cũng có thể, hắn không còn muốn nhớ lại nữa.
Thẩm Kỳ Nhiên len lén liếc hắn một cái, may là đối phương không tỏ vẻ giận dữ gì, chỉ tự nhiên đeo chiếc nhẫn cỏ cho cậu xong, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ bóp nhẹ ở cạnh chiếc lá, vài tia sáng mờ nhạt thoáng lóe lên — Thẩm Kỳ Nhiên cảm giác ngón áp út bỗng lạnh toát, chiếc nhẫn lá nhẹ tênh kia, bỗng nhiên có trọng lượng thật.
"Giữ được cả tối." Thiệu Hành buông tay ra. Chiếc nhẫn ban nãy vẫn còn là nhẫn cỏ, giờ đã biến thành một chiếc nhẫn cưới bằng bạch kim, y hệt chiếc trên tay hắn.
"Không nhìn kỹ thì không phát hiện ra đâu." Thiệu Hành nói.
Thẩm Kỳ Nhiên ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Tuy rằng trong sách từng nhắc đến việc Thiệu Hành có thể dùng tinh thần lực để cụ thể hóa vật thể, nhưng giữa lý thuyết và trải nghiệm thực tế đúng là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!