Sau đó, không khí trong phòng như đông đặc lại, nặng nề đến mức ngay cả hít thở cũng thấy áp lực.
Tổng cộng có bốn chai thuốc, thuốc sau lại càng đau hơn thuốc trước. Người nằm trên giường đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi, nhưng ngoài tiếng rên khẽ ra, cậu không nói thêm lời nào.
Thiệu Hành cũng không có ý phá vỡ cục diện bế tắc này, từ đầu đến cuối đều im lặng. Cho đến khi thoa xong thuốc và rời khỏi, hắn cũng không nói thêm một câu nào.
Lúc cánh cửa sau lưng đóng lại, Thiệu Hành bất ngờ quay đầu nhìn thoáng qua. Hắn giữ nguyên tư thế đó đứng lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người rời đi, không nói một lời.
Không lâu sau, Thiệu Hành vào thư phòng.
Hôm nay được nghỉ, nhưng hắn không định lơi là. Trong thiết bị thông minh vẫn còn một đống tài liệu chưa xem, hắn dự định tranh thủ thời gian buổi sáng để xem cho xong. Nhưng một tiếng trôi qua, tài liệu trước mặt Thiệu Hành vẫn dừng lại ở trang đầu tiên.
Không hiểu vì sao mà trong đầu hắn cứ không ngừng hiện lên cảnh tượng trong phòng Thẩm Kỳ Nhiên, hai câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai.
[Đúng vậy, là tôi nhìn nhầm rồi.]
[Xin lỗi anh, anh Thiệu.]
Biểu cảm của thanh niên khi đó không có gì rõ rệt, chỉ là ánh mắt ảm đạm đi một chút, giọng nói cũng hạ xuống đôi phần, thật sự chẳng có gì đáng để để tâm.
Huống chi Thiệu Hành cũng không cảm thấy mình làm sai chuyện gì, Thẩm Kỳ Nhiên rõ ràng là nói dối, bản thân hắn vốn dĩ đâu có cười.
Làm sao hắn có thể cười với người mà mình căm ghét?
Nghĩ như vậy mới là chuyện hoang đường và buồn cười nhất.
Lúc nhận ra đã đến trưa, Thiệu Hành tắt đi thiết bị mà chỉ mới lật được vài trang tài liệu, xuống lầu ăn cơm trưa.
Dì Mai bưng ra các món ăn còn nóng hổi, Thiệu Hành liếc nhìn chỗ ngồi đối diện trống không, đợi một lát, thấy dì Mai không có ý định giải thích thì liền mặt lạnh hỏi:
"Người kia đâu?"
"A, tôi quên nói, dạo gần đây thiếu phu nhân buổi trưa đều không xuống ăn cơm."
Dì Mai nhớ ra Thiệu Hành dạo này không có nhà, nên quên mất hắn không biết chuyện này.
"Thiếu phu nhân dạo này hình như đang chuẩn bị cho một kỳ thi nào đó, nói là không có đủ thời gian, nên bữa trưa thường vừa ăn cơm vừa học bài trong phòng."
Chuẩn bị thi?
Thiệu Hành nhíu mày. Hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hơn nữa thì kiếp trước Thẩm Kỳ Nhiên có từng thi cử gì đâu? Cậu ta chẳng phải vẫn luôn ghét chuyện học hành sao?
Ăn trưa xong, Thiệu Hành quay lại thư phòng tiếp tục xem tài liệu.
Buổi chiều hiệu suất vẫn không như mong muốn.
Mãi đến khi dì Mai gọi điện thoại nhắc xuống lầu ăn tối, Thiệu Hành mới phát hiện hắn ngồi ngẩn ra trước bàn rất lâu, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.
Bữa tối rất phong phú, dì Mai dùng nguyên liệu mới nấu thành các món đầy đủ sắc hương vị, nhưng Thiệu Hành không có tâm trạng thưởng thức, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào chỗ ngồi đối diện.
Chỗ đó vẫn trống không như trước.
Lần này không cần hắn phải hỏi, dì Mai liền nhanh chóng giải thích: "Cơm tối của thiếu phu nhân tôi đã mang lên rồi, cậu ấy nói tối nay bận lắm, nên sẽ không xuống ăn."
Thẩm Kỳ Nhiên cả hai bữa đều không xuống lầu ăn, ban đầu dì Mai còn hơi lo lắng không biết cậu có đang giận dỗi với Thiệu Hành hay không.
Nhưng nhớ lại lúc ăn sáng, đối phương đến ngồi cũng không vững, bà lại thấy chuyện này cũng bình thường thôi.
Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống không ấy hồi lâu, cuối cùng chỉ "Ừ" một tiếng, rồi cúi đầu bắt đầu ăn tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!