Chương 22: (Vô Đề)

Thấy Thiệu Hành mãi không phản ứng, Thẩm Kỳ Nhiên vừa định mở miệng thì đối phương đột nhiên đưa tay ra, ấn đầu cậu xoay mạnh trở lại.

"Biết rồi." Thẩm Kỳ Nhiên nghe thấy giọng Thiệu Hành vang lên từ phía sau, lạnh nhạt, nhưng dường như mang theo chút cảm xúc lạ lẫm: "Đừng cử động lung tung."

Chỉ xoay cái đầu thôi mà cũng bị coi là lung tung?

Thôi được rồi, anh là đại gia, anh nói sao mà chẳng được.

Thẩm Kỳ Nhiên ngoan ngoãn nằm im, Thiệu Hành lúc này mới tiếp tục bôi thuốc, lực tay quả thật nhẹ đi không ít.

"Có thể nhẹ thêm một chút… được không?"

Thế là lại nhẹ thêm một chút.

"Có thể, có thể nhẹ chút nữa không? Chút nữa thôi."

Không ngờ lại thật sự nhẹ thêm chút nữa.

Tinh thần Thẩm Kỳ Nhiên lập tức phấn chấn, Thiệu ma vương hôm nay lại dễ nói chuyện đến vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự bị bộ dạng này của cậu làm cho mềm lòng?

" Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, chắc không cần bôi thêm đâu." Thẩm Kỳ Nhiên bắt chước giọng điệu yếu ớt, mềm mại nói:

"Nếu không thì dừng ở đây nhé, được không?"

"Không được." Giọng nói lạnh tanh lập tức đánh tan hết ảo tưởng: " Im miệng."

"…" Quả nhiên là cậu tưởng bở rồi.

Thẩm Kỳ Nhiên khẽ nấc lên một tiếng, đau khổ vùi đầu vào gối, cố gắng dùng bóng tối làm tê dại thần kinh đau đớn của mình. Trong mơ hồ, cậu dường như nghe được một tiếng cười khẽ rất ngắn.

Thẩm Kỳ Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương cạnh giường, chỉ thấy Thiệu Hành đang cúi đầu mở một chai thuốc khác.

"Chẳng lẽ định bôi hết một lượt cả đám này sao?" Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy trong tay Thiệu Hành còn bày ra ba bốn cái chai đủ loại.

"Ừ, bôi hết."

Sắc mặt Thẩm Kỳ Nhiên lập tức lộ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Thiệu Hành hơi khựng tay một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy lọ thuốc mỡ, tiếp tục bôi lên chỗ bầm tím. Đúng như dự đoán, lòng bàn tay vừa lướt qua vùng da tổn thương, người nằm trên giường liền run lên dữ dội.

"A a a sao cái thuốc này đau dữ vậy!!" Cái này chẳng khác gì đổ nguyên chậu sa tế lên vết thương cả!

Sắc mặt Thiệu Hành vẫn không đổi, nhưng lực tay lại theo bản năng mà dịu đi vài phần: "Yếu đuối."

"Yếu đuối thì sao, có phạm pháp đâu."

Thẩm Kỳ Nhiên lí nhí nói, giọng còn vương tiếng nức nở: " Tôi thật sự rất sợ đau mà… Hồi nhỏ mẹ tôi sợ nhất là đưa tôi đi tiêm ở bệnh viện đó."

"Hửm?"

"Vì tôi sẽ gào khóc như xé tim xé phổi, dọa mấy cô y tá chích bay mất cả vía."

"Sợ đau mà tối qua còn dám chạy tới phòng tôi? Cậu bị ngốc à?"

Qua chiếc gương lớn bên giường, Thẩm Kỳ Nhiên thấy Thiệu Hành vậy mà lại hơi nhếch khóe môi, trong đáy mắt cũng thấp thoáng nụ cười.

Phản ứng đầu tiên của cậu là tưởng mình nhìn nhầm, đang định nhìn kỹ lại thì đồng hồ thông minh trên tay đột nhiên rung lên, là một tin quảng cáo rác.

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!