Chương 12: (Vô Đề)

Khi Thẩm Kỳ Nhiên trở về dinh thự thì trời đã tối.

Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao quá nhiệt tình, giữ cậu lại đi dạo trong trung tâm thương mại rất lâu. Khi bước vào cửa, trong tay Thẩm Kỳ Nhiên xách theo đầy túi lớn túi nhỏ. Dì Mai ra đón thì giúp cậu nhận lấy túi xách, đưa dép lê, sau đó còn mang đến một ly trà nóng khi cậu vào phòng khách.

"Cảm ơn dì, dì Mai." Thẩm Kỳ Nhiên rất quý dì Mai, người phụ nữ hiền hậu và đảm đang này luôn khiến cậu nhớ đến người mẹ đã mất sớm của mình. Cậu lấy một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ ra từ trong túi, mỉm cười đưa qua: "Đây là món quà nhỏ tôi mua tặng cho dì."

Dì Mai vừa bất ngờ vừa cảm động, vội vàng lau khô tay rồi nhận lấy: "Cảm ơn thiếu phu nhân, cậu thật có lòng."

Trong số các giúp việc trong nhà, dì Mai cũng có mối quan hệ khép kín với những người khác. Trước đây bà từng nghe mấy người giúp việc nhà họ Thẩm kể rằng Thẩm Kỳ Nhiên tính tình không tốt, đối xử lạnh nhạt với người hầu.

Nhưng giờ gặp mặt mới biết, toàn là nói bậy bạ! Đúng là người hiền thì hay bị hiểu lầm. Thẩm thiếu gia rõ ràng là người rất tốt, sao lại có nhiều lời đồn thất thiệt và quá đáng đến thế?

Thật đáng giận mà!

Thẩm Kỳ Nhiên uống ngụm trà nóng, khẽ liếc mắt lên tầng: "Thiệu Hành đã về chưa ạ?"

"Về rồi, thiếu gia đang ở thư phòng trên lầu." Dì Mai đáp: "Cần tôi gọi cậu ấy xuống không?"

"Không cần, không cần đâu." Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng xua tay: "Đừng làm phiền anh ấy, lát nữa tôi lên."

Uống xong trà, cơ thể cũng ấm lên. Thẩm Kỳ Nhiên nhờ dì Mai đem những túi đồ còn lại cất vào phòng chứa đồ ở tầng một, còn mình thì xách theo một túi nhỏ lên lầu.

Thư phòng của Thiệu Hành nằm ở cuối hành lang tầng hai. Thẩm Kỳ Nhiên bước đi nhẹ nhàng đến cửa thư phòng, bên trong yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Cậu không dám làm phiền Thiệu Hành đang làm việc, liền nhẹ nhàng treo chiếc túi nhỏ lên tay nắm cửa thư phòng.

Hôm nay đã nhận ân tình lớn từ Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao, dĩ nhiên phải biểu lộ chút lòng thành với con trai nhà người ta.

Dù rằng có thể Thiệu Hành sẽ thẳng tay ném quà của cậu vào thùng rác, thì quà vẫn phải tặng, đó là phép lịch sự cơ bản.

Tặng quà xong, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng mà vui vẻ trở về phòng. Không lâu sau khi cậu rời đi, cánh cửa thư phòng đột nhiên lặng lẽ mở ra.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn liếc nhìn hành lang trống vắng, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi nhỏ treo ở tay nắm cửa.

Hắn lặng lẽ nhìn một lúc, rồi đưa tay gỡ chiếc túi xuống. Chiếc túi rất nhẹ, bên trong là một chiếc hộp nhỏ màu đen được chế tác tinh xảo. Thiệu Hành mở ra, phát hiện đó là một đôi khuy măng sét màu vàng nhạt.

Đôi khuy măng sét được làm thủ công rất hoàn hảo, chất liệu cũng được chọn lựa kỹ càng. Khi nghiêng nhẹ ở một góc độ, bề mặt khuy lấp lánh ánh sáng rực rỡ, dưới ánh đèn trông thật đẹp đẽ và lộng lẫy, khiến Thiệu Hành bất giác nghĩ đến đôi mắt của người kia.

Hôm nay trong phòng thay đồ, khi người đó cười rộ lên, đôi mắt màu hổ phách cũng sáng ngời như thế này, phản chiếu ánh đèn dịu dàng trong nhà, như thể chứa đựng cả ánh sao.

Nhưng khi nhìn chăm chú vào những vết thương trên người hắn, đôi mắt ấy lại tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, khiến người ta hoàn toàn không thể đoán được trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Căn phòng yên ắng hồi lâu, Thiệu Hành bất ngờ giơ tay về phía thùng rác, đôi khuy măng sét tinh xảo vẽ nên hai đường cong màu vàng kim trong không trung. Nhưng ngay khoảnh khắc chúng sắp rơi vào thùng rác thì đột ngột dừng lại, tựa như bất chấp quy luật rơi tự do.

Sau vài giây lơ lửng, đôi khuy khẽ rung rinh rồi từ từ bay ngược trở lại tay Thiệu Hành.

Người đàn ông nhắm mắt lại, siết chặt đôi tay đang nắm lấy khuy măng sét, giữa hai hàng lông mày xuất hiện nếp nhăn, dường như có chút phiền muộn cùng với tâm tư rối bời. Có lẽ là trước khi kết luận điều gì, hắn nên hiểu thêm một chút về người kia.

Bằng một cách khác.

Trên nền đất dưới chân Thiệu Hành, bỗng mơ hồ xuất hiện một cái bóng nhỏ.

Những ngón tay thon dài uyển chuyển khẽ vẽ trong không trung, cái bóng đó cũng theo đó mà biến hóa. Khi hình dạng của nó đã ổn định thì Thiệu Hành búng tay một cái, cái bóng dần trở nên rõ nét, cuối cùng hiện ra hình dáng chân thực là một con mèo đen thanh nhã và xinh đẹp.

Đây là khả năng chỉ người có tinh thần lực cấp SSS mới có thể làm được, đó là dùng chính tinh thần lực của mình để tạo ra một vật sống có thể hiện hóa rõ ràng.

Đối phương chính là phân thân của bản thể, có thể chia sẻ thị giác, thính giác và xúc giác, đồng thời cũng có thể được điều khiển như một con rối.

Tất nhiên là nếu tạm thời buông lỏng sự điều khiển, phân thân này cũng có thể tự hoạt động, hành vi của nó sẽ phản ánh sở thích và bản năng của chủ nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!