"Được. Tiểu Diệp, chờ ta kiếm được tiền, chúng ta sẽ làm cho bọn chúng quần áo mới." Lê Thanh Chấp lên tiếng.
Nơi này một năm có sáu tháng đều rất nóng, hai đứa nhỏ cũng nên có hai bộ tử tế một chút, quần áo mặc mùa hè.
Lê Lão Căn lập tức chen lời: "Ta cũng muốn quần áo mới."
"Cha, chờ có tiền, ta nhất định sẽ làm cho người." Lê Thanh Chấp nói.
Lê Lão Căn suy nghĩ một chút nói: "Thôi, quần áo mới không làm cũng được... Ta muốn một bộ thọ y thể diện, còn muốn một cái quan tài..."
TBC
Trong thôn bọn họ có chút gia cảnh, sẽ sớm chuẩn bị sẵn cho mình quan tài thọ y.
Đáng tiếc Lê Lão Căn không có tiền, đừng nói quan tài, ngay cả thọ y ông ta cũng không có.
Lê Thanh Chấp còn chưa kịp mở miệng, Kim Tiểu Diệp đã nói: "Cha, người theo ta làm việc, ta cam đoan mua đủ cho người, đến lúc đó còn làm tang lễ long trọng cho người, mời nhiều người đến niệm kinh cho người!"
Lê Lão Căn nhất thời cảm động: "Tiểu Diệp à, con để ta làm việc, ta tuyệt đối không có lời nào."
Lê Thanh Chấp có chút im lặng. Lê Lão Căn không cầu lúc còn sống có quần áo mới, vậy mà lại muốn thọ y thể diện, cũng thật kỳ quái.
Bọn họ chờ rất lâu, Diêu sao công mới chèo thuyền tới, mà Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, vậy mà đến lúc này vẫn chưa tỉnh...
Hai đứa nhỏ này trước đó nhất định là mệt mỏi quá.
Diêu sao công nghe nói bọn họ muốn đi thuyền đáp ứng, còn không chịu lấy tiền, nhưng Kim Tiểu Diệp không muốn chiếm tiện nghi, đưa hai văn tiền.
Trước đó Diêu Chấn Phú ghét bỏ thuyền của Diêu sao công bẩn, nhưng chiếc thuyền này kỳ thật rất sạch sẽ, Kim Tiểu Diệp gọi hai đứa nhỏ dậy, dẫn bọn chúng lên thuyền.
Không bao lâu, Diêu Chấn Phú cũng tới.
Diêu Chấn Phú không thích Kim Tiểu Diệp cái người đàn bà chanh chua đuổi theo đánh cha chồng này, cũng không thích Lê Lão Căn cái lão già không biết xấu hổ, gặp bọn họ chỉ gật đầu, đi cùng Lê Thanh Chấp nói chuyện:
"Lê huynh sao lại đến huyện thành?"
"Ta muốn xem có thể tìm được việc gì làm hay không." Lê Thanh Chấp nói: "Ngươi cũng biết, ta hiện tại không làm được việc nặng, tổng không thể ở nhà cái gì cũng không làm."
Diêu Chấn Phú biết Lê Thanh Chấp trước kia mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm trông con, rất coi thường, hiện tại nghe nói Lê Thanh Chấp muốn ở huyện thành tìm việc, lại cảm thấy Lê Thanh Chấp nhất định là không tìm được:
"Lê huynh, muốn ở huyện thành tìm một công việc không dễ dàng, ta trước kia nhờ người đi tìm, cũng chưa từng tìm được, ngươi vẫn nên dưỡng tốt thân thể trước đã."
Nói xong, Diêu Chấn Phú đồng tình đánh giá Lê Thanh Chấp một cái thân hình gió thổi cũng ngã.
Kết quả, còn chưa chờ Lê Thanh Chấp nói chuyện, Lê Lão Căn đã nói:
"Ở huyện thành tìm việc không dễ dàng? Sao mới một buổi sáng, A Thanh nhà ta đã tìm được việc rồi! Người ta còn một ngày cho nó một lượng bạc!"
Diêu Chấn Phú: "..."
Diêu Chấn Phú vừa mới nói xong việc không dễ tìm, Lê Lão Căn lập tức nói với hắn ta Lê Thanh Chấp đã tìm được việc... Sắc mặt Diêu Chấn Phú không được tốt lắm.
Lê Lão Căn lại hồn nhiên không hay biết, còn đang nói: "Chu lão gia đặc biệt coi trọng A Thanh nhà ta, không chỉ một ngày cho A Thanh nhà ta một lượng bạc tiền công, còn bao ăn! Chu lão gia hôm nay còn mời A Thanh ăn cơm, ngay cả ta và Tiểu Diệp cũng mời, còn mua bánh bao cho chúng ta, để chúng ta mang về nhà ăn."
Lê Lão Căn lúc nói chuyện vẻ mặt tự hào, Diêu sao công nghe mà hâm mộ không thôi.
Diêu sao công đưa con trai đến huyện thành đọc sách, kỳ thật không trông cậy con trai mình có thể thi đậu tú tài cử nhân, chỉ hy vọng con trai mình có thể ở huyện thành tìm một công việc thể diện, không cần làm ruộng vất vả, cũng không cần giống như ông ta phơi nắng phơi gió chèo thuyền.
Chỉ là con trai ông ta đều đọc sách mười mấy năm rồi, không chỉ công danh không thi đậu, còn chưa tìm được việc tốt làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!