Chương 6: Trong thành Tề châu gặp kẻ thù

Tô Niệm Niệm cởi quần áo của mình ra, phải hao hết sức lực mới thoa thuốc mỡ kia lên khắp người, đột nhiên nàng hơi nản lòng, NND cả người đều là vết thương, làm sao có thể bôi hết đây! Nàng giận dỗi để thuốc mỡ sang một bên, ôm Tiểu Hoa chuẩn bị đi ngủ.

Ai ngờ, Tiểu Hoa không chịu, từ trong lòng nàng chui ra, ngậm lọ thuốc mỡ đến trước mặt nàng, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào mông nàng.

"Tiểu Hoa sao mày lại đùa giỡn tao?" Tô Niệm Niệm giận, ôm Tiểu Hoa lên nhẹ nhàng gõ một phát lên đầu nó, coi như là sự trừng phạt nho nhỏ.

Tiểu Hoa không sợ chết, vẫn tiếp tục chạy tới chạm vào mông nàng. Vừa chạm vừa khẽ kêu "ư…ư" , mắt luôn nhìn lọ thuốc mỡ kia.

Mặt Tô Niệm Niệm nghệch ra, nó nó nó, muốn kêu nàng bôi thuốc? Đây là chỉ một con vật có chỉ số thông minh bình thường thôi sao... Không phải là hồn người biến thành chứ ...

Tô Niệm Niệm rùng mình một cái, quay đầu nhìn Tiểu Hoa, càng nhìn nó càng thấy giống người. Vì thế nàng níu chặt cái đuôi nó nghiêm túc nói: "Tiểu Hoa, nói thật đi, mày là người biến thành đúng không? Mày không phải là một con cáo hay một con thỏ, hoặc một động vật gì khác, mày chính là người, đúng không?"

" Ư ư ——" .

"Ừ, là ngầm thừa nhận phải không?" .

" Ư ư ——"

"Nếu tao nói đúng, mày nháy mắt một cái nhé." ..

" Ư ư ——" .

"Được rồi, không nháy mắt đồng ý nữa, đi, mang cái lọthuốc kia lại đây." ..

Tô Niệm Niệm nản lòng, hình như ngoại trừ "Ư ư" thì Tiểu Hoa không biết gì khác, dường như nó muốn" Ư ư " để bày tỏ tất cả ý nghĩ vậy.

Cuối cùng Tô Niệm Niệm cho ra một kết luận, Tiểu Hoa không phải là hồn mà biến thành, nó là một loài vật trong tự nhiên, thông minh không phải là lỗi của nó.

Vì thế Tô Niệm Niệm yên tâm mà đổ thuốc mỡ vào móng vuốt của Tiểu Hoa, sau đó nhếch mông lên ...

"Tiểu Hoa, mày bôi thuốc chỗ này cho tao với... Ai nha, mày đừng cào tao chứ ... Tiểu Hoa, mày lưu manh quá..."

...

Bôi thuốc mỡ xong, Tô Niệm Niệm nằm dài trong lều, vuốt ve Tiểu Hoa nói:"Xem kia, hai tên mỹ nam BL* kia ngủ cùng nhau trong một cái lều, mày nói xem, bọn họ sẽ làm gì nhỉ?".

(BL: Boy"s love)

Ở ngọn núi phía trước, bọn họ đã thả tự do cho phu xe rồi, ba người thừa lúc xe ngựa dừng lại trong núi liền hạ trại ngủ. Ba người ngủ hai lều , Tô Niệm Niệm một cái, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền xài chung một cái. Hai mỹ nam ngủ qua đêm với nhau, khiến cho nguời thô tục như Tô Niệm Niệm liên tưởng không thôi. Vì thế Tô Niệm Niệm tận lực mà phát huy trí tưởng tượng của bản thân, tận tình YY, cứ níu chặt nói giỡn với Tiểu Hoa.

Mà Tiểu Hoa đại đa số thời gian đều lười biếng liếc nhìn nàng một cái, không muốn để ý tới. Bị Tiểu Hoa khinh bỉ, nhiệt tình của Tô Niệm Niệm vẫn không tắt, thậm chí nàng còn có ý muốn lén lút đi rình coi. Nhưng vừa nghĩ tới hai người kia đều là võ lâm cao thủ, việc rình coi khẳng định không thành công, nàng đành thôi.

Tô Niệm Niệm không biết, hai cái lều kia vốn là Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền mỗi người ngủ một cái, sau bởi vì có thêm nàng, nên mới xuất hiện tình huống như thế này....

Chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ đi tới một nơi gọi là thành Tề châu. Thành này có vẻ rất lớn, Tô Niệm Niệm cẩn thận nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, hi vọng có thể tìm đường chạy trốn, không xúi quẩy như ở trong núi.

Mấy người cùng nhau đi vào một quán rượu. An bài xong tất cả, thì đã đến giờ ăn cơm chiều.

Tô Niệm Niệm đang ra sức cắn cánh gà, thì nghe được tiếng người đang thảo luận ở cách vách. Nàng vểnh tai lắng nghe, hóa ra là hôm nay có phú hào nào đó trong thành này cưới vợ, dự định tối đến sẽ đốt pháo hoa ở bờ sông để chúc mừng. Tô Niệm Niệm ngậm cánh gà, tròng mắt động đậy, nảy ra ý hay...

Ăn cơm chiều xong, Tô Niệm Niệm cũng không đi ngủ, ôm Tiểu Hoa muốn đi xem pháo hoa, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền hình như cũng có chút hứng thú, liền đi cùng với nàng đến bờ sông.

Bờ sông có rất nhiều đèn lồng sáng ngời, nhưng những thứ này ở trong mắt Tô Niệm Niệm lại rất u ám, dù sao nàng cũng là người đến từ thế giới đèn đuốc sáng trưng mà..

Đám người ở bờ sông vừa đông vừa nhốn nháo, thật sự rất chật chội. Xem ra phú hào Tề châu này rất có sức ảnh hưởng, nhiều người đến xem pháo hoa như vậy mà, Tô Niệm Niệm gật đầu khen ngợi, thầm nghĩ đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, xem ra hôm nay ông trời muốn giúp mình đây.

Chen chúc trong đám người, sau đó rút lui dần, chạy đến ngõ nhỏ, trốn kỹ, chờ Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền tìm không thấy mất kiên nhẫn sẽ về nhà ngủ, sau đó nàng mới len lén đi ra, tìm cách ra khỏi thành... đúng là kế hoạch hoàn mỹ! Dù sao ở trong mắt Phong Tịnh Minh nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, không đáng để đuổi bắt nàng đến chân trời góc biển chứ....

Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm cười ngây ngô, Trữ Bích Huyền thấy thế, đưa tay ra trước mặt nàng huơ huơ, hỏi: "Sao mặt cô ngốc ra thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!