Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, nằm trên mặt cỏ mềm mại, lẳng lặng chờ đợi công hiệu của nước hồ, chính là theo thời gian từng chút trôi qua, thân thể không hề có chút khác thường nào, cho dù là đau đớn.
Ngay lúc Liên Kỳ Quang nghĩ nước trong hồ cũng có thời hạn sử dụng thì đột nhiên, một nguồn nhiệt từ phần ngực lan tràn ra khắp tay chân.
Ánh mắt vốn định mở ra của Liên Kỳ Quang lại típ tục nhắm chặt, yên lặng cảm thụ luồng nhiệt kia, màu xanh biếc sâu thẳm theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ bốn phương tám hướng ngưng tụ vào thân thể Liên Kỳ Quang.
Luồng nhiệt khí len lỏi trong cơ thể, thân thể vẫn luôn căng cứng vì khó chịu dần dần thả lỏng, đầu óc trống rỗng, hưởng thụ cảm giác thoải mái lúc này.
Giờ phút này, Liên Kỳ Quang quên đi sự thống khổ ở đời trước, mờ mịt ở đời này, hoàn toàn để chính mình chìm đắm trong an vui.
Ngay lúc Liên Kỳ Quang chìm sâu vào cảm giác ấm áp kia, đột nhiên, một cơn đau đớn xé toạt lồng ngực, sắc mặt Liên Kỳ Quang trắng bệch, nháy mắt cả người căng cứng.
Cơn đau từng chút lan tràn làm nhiệt khí bị xua tan, dần dần chỉ còn lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đau nhức lan tràn khắp ngóc ngách trong cơ thể, dần dần tăng lên, cảm giác hệt như bị lăng trì làm Liên Kỳ Quang co rụt người, gương mặt vốn không biểu cảm lúc này trở nên thực dữ tợn, răng nanh cắn chặt môi dưới, máu tươi từ khóe miệng trào ra, nhiễu xuống mặt cỏ xanh mơn mởn.
Thân thể cuộn chặt run lên khe khẽ, nằm dưới bóng râm của đám cây cối, không ai biết lúc này cậu phải ẩn nhẫn bao nhiêu thống khổ.
Liên Kỳ Quang cắn chặt môi, cố gắng để bản thân duy trì thanh tỉnh, cơn đau làm cậu nhớ tới tình cảnh tang thi cắn xé nhân loại năm đó, sống không bằng chết.
Chính là, Liên Kỳ Quang phải cố nhịn xuống, cậu hiểu rõ, một khi thật sự vì đau đớn mà chìm sâu vào bóng tối, chỉ sợ rốt cuộc không thể tỉnh lại được nữa.
Thời gian từng chút trôi qua, ánh sáng xanh biếc trên người Liên Kỳ Quang chậm rãi tăng thêm.
Theo ánh sáng kia, cơ thể Liên Kỳ Quang theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chảy ra chất lỏng màu đen dinh dính có mùi tanh hôi, chất bẩn chảy ra chậm rãi bị ánh sáng xanh biếc cắn nuốt, cuối cùng hoàn toàn bị tinh lọc.
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ…
Chất lỏng màu đen vốn cuồn cuộn không ngừng chảy ra chậm rãi giảm bớt, màu cũng nhạt thành xám, cuối cùng biến thành chất lỏng trong suốt không màu.
Đau đớn trong cơ thể chậm rãi yếu đi, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn không dám thả lỏng, như cũ cắn răng kiên trì.
Thẳng đến khi một tia đau đớn cuối cùng trong cơ thể biến mất, Liên Kỳ Quang mới chìm vào bóng tối.
Quần áo cùng tóc bị mồ hôi thấm ướt, ánh sáng xanh biếc không vì chất lỏng màu đen biến mất mà mất đi, nó vẫn vờn quanh thân thể Liên Kỳ Quang, chậm rãi tiến vào thân thể cậu, hòa hợp thành một thể.
Liên Kỳ Quang không biết mình đã ngủ bao lâu, bởi vì trong không gian không có đêm tối, nên, chờ đến khi cậu tỉnh lại, cảnh sắc trước mắt vẫn hệt như lúc ban đầu, không hề thay đổi.
Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, hoạt động tay chân, phát ra tiếng răng rắc.
Liên Kỳ Quang cúi đầu nhìn xuống hay nắm tay, thử siết lại, sức mạnh tràn đầy làm trái tim tĩnh lặng của cậu không khỏi có chút sôi trào, nhịn không được muốn tìm người phát tiết.
Hiện giờ, cậu hẳn đã là cao thủ bậc huyền đi?
Tuy vẫn không thể khôi phục thân thủ đời trước, nhưng cảm giác thoải mái cùng thả lỏng chưa bao giờ có trong cơ thể mách bảo, nếu sau này tiếp tục tu luyện thì sẽ vượt hẳn trước kia mấy lần.
Liên Kỳ Quang đứng dậy, đi tới bên hồ, mặt không biểu cảm nhìn hồ nước trong suốt lóng lánh sắc lam, ánh mắt chợt lóe.
Đau đớn mới vừa nãy hiện rõ trong mắt, cho dù cậu sớm không để tâm tới sống chết, nhớ lại cũng không khỏi rét run.
Nhưng mà…
Một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục.
Thua thì cùng lắm chỉ là một cái mạng, nhưng, nếu thắng thì đứng trên mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!