"Ngươi đợi ta một chút." Từ Ca thấy vậy không ngăn cản nữa, cô vào nhà lấy ra một chiếc vỏ sò có hoa văn màu đỏ.
"Đây là?" Hổ Khắc nhìn chiếc vỏ sò nhỏ nhắn tinh xảo trong lòng bàn tay, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, tai cũng dựng lên.
"Xà Khí nói đảo lớn ở đại dương nằm ở sâu phía đông, bộ lạc của ta, khi bạn bè đi đến nơi rất xa đều sẽ tặng bùa hộ mệnh, ngươi là bạn của ta, ta hy vọng ngươi lên đường bình an."
Nụ cười của Từ Ca thuần khiết như bầu trời xanh thẳm, lúc này trong mắt cô phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của Hổ Khắc.
Hổ Khắc cẩn thận cất kỹ vỏ sò, mang theo Phượng Anh hôm nay quá mức yên tĩnh rời đi cùng bọn họ.
Móng vuốt của con vẹt bám chặt vào lông hổ, trong gió lớn khôi phục lại sự nhiệt tình ngày thường...
Mấy ngày sau.
Bởi vì các thú nhân từ các nơi tụ tập, trên đường phố của bộ lạc náo nhiệt huyên náo, các thú nhân tuần tra cũng theo đó tăng lên, thật sự có thêm không ít gương mặt lạ.
Từ Ca ngồi trước cửa sổ gác xép, vén rèm lên quan sát các thú nhân qua lại.
Các thú nhân đi ngang qua mẫn cảm ngẩng đầu lên, khi đối diện với Từ Ca trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó là đủ loại nụ cười lấy lòng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Từ Ca nhìn xuống dưới thất thần, đột nhiên sau lưng lạnh toát, lặng lẽ buông rèm xuống, chậm rãi quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Xà Khí với vẻ mặt u oán.
Cô vội vàng nở nụ cười lấy lòng giống hệt với các thú nhân dưới lầu: "Đại Xà~"
Xà Khí mặt không biểu cảm bò xuống lầu, tiếng thái rau cộp cộp vang lên.
Từ Ca đưa tay ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, cảm thấy lúc này mình chính là rau trong thớt.
Từ Ca men theo thang leo xuống gác xép, rón rén đi đến sau lưng Xà Khí, chọc chọc eo thon của Xà Khí: "Ghen rồi sao?"
Xà Khí đặt d.a. o xuống, cúi người ôm lấy Từ Ca.
Rất lâu rất lâu, ngay lúc Từ Ca nghi ngờ hắn có phải đang khóc hay không, Xà Khí mới khẽ thì thầm bên tai cô một chữ: "Ừm."
Từ Ca cảm thấy mình hư hỏng rồi, cô cảm thấy Xà Khí như vậy rất đáng yêu, lại có chút muốn cười.
Nhưng nghĩ đến nếu mình bật cười, vậy thì lát nữa sẽ càng khó dỗ hơn, Từ Ca hắng giọng, vuốt ve mái tóc mượt mà của Xà Khí, khóe miệng cong đến tận mang tai: "Được rồi được rồi, là lỗi của em."
Xà Khí cảm thấy giọng nói của Từ Ca có chút kỳ lạ, đứng dậy nhìn xem.
Từ Ca nhăn mày, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Xà Khí lại dựa vào vai Từ Ca.
Từ Ca nhe răng cười thầm.
Xà Khí cọ vào Từ Ca không ngừng ngửi mùi hương trên người Từ Ca, trời mới biết hắn vừa rồi tức giận đến mức nào!
Những thú nhân kia dám dòm ngó giống cái của hắn!
Hai chiếc răng nanh lộ ra trong lúc Từ Ca không nhìn thấy, trên mặt Xà Khí thoáng qua vẻ âm u, khiến người ta lạnh gáy.
"Làm món gì vậy?" Từ Ca nhẹ nhàng vỗ lưng Xà Khí.
Xà Khí l.i.ế. m qua răng nanh, khi ngẩng đầu lên đã khôi phục lại vẻ mặt vô hại, chỉ vào thịt trên thớt, đột nhiên nở nụ cười:
"Làm món thịt sư tử mà tối qua em nhắc đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!