Phượng Anh bĩu môi: "Ánh mắt ngươi nhìn cô ấy đang nói cho ta biết ngươi thích cô ấy."
Hổ Khắc nhìn về phía những con hổ khác, sau khi mỗi con hổ đều gật đầu khẳng định, hắn cúi đầu nhìn khối gỗ dần thành hình trong tay.
Là Từ Ca…
Lông mi hắn khẽ run, im lặng hồi lâu.
Sự yên tĩnh hiếm có khiến tất cả mãnh thú ở đó không được tự nhiên, ánh mắt đều đổ dồn vào Phượng Anh.
Móng vuốt của Phượng Anh nhảy hai cái tại chỗ, đang định mở miệng.
"Ngày mai xuất phát đi."
"Đi đâu?" Phượng Anh nghiêng đầu.
Ngón tay Hổ Khắc vuốt ve khối gỗ: "Phía đông, đưa ngươi về bộ lạc."
Phượng Anh đầy bụng nghi vấn không biết nói thế nào, nghẹn một lúc lâu: "Ồ, được, vậy tối nay có thể chuẩn bị cho ta ít hạt thông không?"Hoàng hôn dần mờ nhạt, bầu trời đầy ráng chiều cũng nhạt dần mất đi màu sắc.
Từ Ca ôm lấy Đại Xà, vùi đầu vào cổ Đại Xà: "Đại Xà, anh phạm quy quá rồi."
Vòng tay của Xà Khí rất an toàn, cánh tay cũng luôn ôm chặt lấy cô.
"Phạm quy?" Xà Khí đã không còn lạ gì với những từ mới mẻ thốt ra từ miệng Từ Ca, hắn thè lưỡi rắn, trong không trung không có mùi khó chịu.
"Thích." Thích Đại Xà, thích sự thiên vị này, còn muốn nhiều hơn nữa...
Từ Ca cắn vào cổ Đại Xà, răng khẽ cọ vào da thịt.
Đại Xà khựng lại, tiếng thở dần trở nên nặng nề.
Cô nhả ra, vết đỏ tươi càng thêm rõ ràng dưới làn da như ngọc.
Từ Ca tặc lưỡi một tiếng, dùng sức cọ vào mặt Đại Xà, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử: "Đại Xà, em thật sự rất thích anh, anh thích em thêm chút nữa đi."
Xà Khí ấn đầu Từ Ca, thân rắn cuộn tròn cực nhanh, bò về hang động của bọn họ ở sau núi.
Dưới bầu trời đầy sao, nhuốm màu khát khao bình minh...
"Hửm?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Lang Nguyên khịt mũi, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng quét qua mặt đất.
Bạch Lan ngồi trên gốc cây, chân trần giẫm lên bụng sói trắng để sưởi ấm, nghe thấy tiếng của Lang Nguyên, đôi mắt đẹp liếc nhìn: "Sao vậy?"
Lang Nguyên trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, rồi ngửi ngửi mặt đất.
Bạch Lan lại cứng đờ người, mang theo vài phần run rẩy:
"Ngươi nói gần đây có mùi của rắn?"
Bạch Lan cô sợ nhất là Xà thú.
Ba con sói trắng khác nhanh chóng đến gần Bạch Lan an ủi.
Lang Nguyên quay đầu lại, lập tức đau lòng không thôi, ánh sáng mờ ảo lóe lên, biến thành người đàn ông tuấn tú, một chân giẫm lên con sói trắng trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Lan: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!